24/05/2020 13:25 GMT+7
Trở lại chủ đề

Truyện ngắn: Cái cớ sinh tồn

VÕ DIỆU THANH
VÕ DIỆU THANH

TTO - Con sóc chuột bên đám cây chỗ đường vô chùa kêu "tức tức tức", nghe như nó sắp tự tử tới nơi. Ông tự hỏi: Sao mà cái con sóc đó sống được với tiếng kêu ngặt đó? Sao mà có một chữ nó hót cả đời?...

Truyện ngắn: Cái cớ sinh tồn - Ảnh 1.

Ông Sáu hình dung đôi mắt mình có quyền năng gỡ từng tấm tôn nhà bếp ngôi chùa mang đi chỗ nào đó biệt dạng. Ngôi chùa sẽ trở nên rất khác. Ông sẽ đứng bên này chùa, nhìn mái ngói, nhìn bóng cây bồ đề, bóng cây sao thấp thoáng bên mái chùa. Một cảnh thần tiên.

Cảnh thần tiên bị mái tôn của nhà bếp che lại, làm cho nó trở thành trần gian lồ lộ. Mỗi lần nhìn ra là mỗi lần ông tiếc nuối. Mà sự tiếc làm ông rót một ca rượu, hốt vài hột muối, vói tay bẻ thêm trái ớt, cắt một lát chanh. Nhậu với ớt. Chỉ vậy.

- Con giáo mua chuối nghe.

Bà Sáu bán chuối nhìn miết vào cô giáo đang đứng mua tạp hóa chỗ nhà bà Tư. Cái nụ cười như dẫn dụ như chờ đợi. Cười tội nghiệp.

- Cổ mới mua chuối hôm qua và mỗi ngày cổ chỉ ăn một trái.

Nhắc bà vậy, chớ mỗi ngày gặp người ta là bà mời. Cứ mỗi lần cô giáo đi ngang là ông lại nhìn thấy nụ cười mong mỏi của bà. Ông chỉ thèm bà đừng bao giờ nhìn người ta khát khao như vậy. Chỉ là hai ngàn tiền lời cho nải chuối thôi mà.

Mà sao bà chịu được? Sự mong mỏi kiểu như vậy bà đã gánh từ hồi mười sáu tuổi. Có chồng vẫn tiếp tục mong mỏi. Cái tay cầm xe đẩy mòn, bàn tay bà cũng mòn. Sao mà bà chịu được. Ông không nhìn bà nữa, mà nhìn ra mái chùa, lại thấy cái mái tôn nhà bếp. Cảnh thần tiên bị bể nát. Ông cảm thấy từng mảnh não của mình bể nát. Ông đi lấy cái ca và bẻ trái ớt, xắt một lát chanh rồi cắn từng món, húp từng ngụm rượu.

- Chắc cô giáo đi nhiều sướng lắm ông há?

- Thì đi hay ở cũng có sướng có nhọc. Chớ nếu đi sướng thì lái xe cần gì phải nhận tiền, nhận sướng cũng đủ rồi.

Ông nói rồi mà lần nào bà cũng hỏi vậy thôi. Giống như mỗi ngày ông nghe tiếng con sóc chuột bên đám cây chỗ đường vô chùa kêu "tức tức tức", nghe như nó sắp tự tử tới nơi, ông lại tự hỏi: Sao mà cái con sóc đó sống được với tiếng kêu ngặt đó? Sao mà có một chữ nó hót cả đời? Như bà Sáu có một câu hỏi hỏi cả đời mà không biết nhọc?

Bà hỏi vậy thôi. Chứ bà thấy sướng nhất là có ai nói bán cho nải chuối bà Sáu ơi. Sướng nhất là ngồi nhìn cái giỏ đầy tiền, dẫu là tiền lẻ. Bà thấy sướng nhất là chiều về, khi cơm nước xong rồi ngồi bên hè với bà Tư tạp hóa nói chuyện con nhỏ xóm giữa nó lấy thằng chồng Tây cao to giàu có lắm, rồi chuyện dịch ở Mỹ, ở Ý tới đâu rồi. 

Ông Sáu hỏi bà chịu tới Mỹ không. Thôi đi xa lắm. Đi tới đó rồi tôi muốn gặp bà Tư phải làm sao, mà không có xe chuối tôi biết làm gì. Cái xe chuối như cái gậy vậy, ở bên Mỹ có ai cho một bà già xi cà que như bà Sáu chống gậy bằng cái xe chuối đâu à. Lúc đó, bà chẳng nhớ nhiều tới việc ông chồng từng là một viên chức làm cho sở Mỹ. Thời qua, giờ chỉ ngồi bên ca rượu nhìn cảnh chùa, nhìn bầu trời qua mái lá. Chuyện bên Mỹ là chuyện trên Trái đất này chớ xa xôi gì. Nếu hồi đó tôi làm gan đi chung với thằng Tám Hoảnh thì giờ này tôi cũng ở bển rồi. Tôi có thua gì nó. Chỉ thua chữ may mắn. Nó may nên lọt qua bển, rồi về có tiền cưới được con vợ đẹp. Còn tui không may nên ở miết xó xỉnh này, cưới cái bà xi cà que mà đầu óc không vượt qua được cái nải chuối. Cả đời bước ra khỏi xóm là hết biết đường về.

- Hay quá hé.

Bà hứ từ sau lưng, vào nhà leo lên võng nằm. Nghe ông nói, bà mới nhìn tới mái lá. Nó có dột chỗ nào không? Cái lão khùng. Bà chẳng bao giờ hình dung phía sau mái lá là bầu trời khỉ khô gì. Bà chỉ thấy mái lá cũng tốt. Đỡ phải nóng, đỡ tiền điện, đỡ đóng laphông. Bốn năm lợp một lần. Lâu bị tuột lạt thì dột một chút, lấy thau hứng nước mưa, thau không đủ thì lấy nồi, lấy hũ, cũng xong.

Bầu trời sau mái lá sáng chói khi kẽ lá bị hở. Mà bầu trời thì có gì để nhìn. Người ta chỉ nhìn nải chuối coi trái nào úng thì cắt bỏ. Nhìn coi người nào có ý muốn mua mà ngại qua đường đặng mình mang qua cho người ta. Mang qua là mang cả xe qua, chớ đi một mình lựng chựng ngoài đường có khi té bất tử. Nói thì nói vậy thôi, chỉ mấy người quá nhát xe mới kêu mang chuối tận nơi, chớ mấy người bình thường thấy bà è ạch cái xe chuối chỉ mong đến nhà mua cho bà đỡ phải đẩy xe đi rao bán.

Ông Sáu thấy cảnh bà với cái xe cũng mắc mệt. Mấy bữa bà Sáu bệnh nằm liệt giường, ông chép miệng, nói nằm vậy cho nó khỏe, chớ cả đời gắn với xe chuối rồi không chán sao.

- Nằm nhà thà cho tôi chết.

- Đúng là bà chỉ nhìn bầu trời qua cái xe đẩy.

Bà thở dài nhìn chiếc xe chất đầy chuối.

Ông đẩy cái xe vào nhà. Sức đàn ông mà đẩy hụt hơi. Không hiểu sao đẩy xe cực vầy mà bà vẫn thích đi bán hơn là nằm im nghỉ ngơi.

Ông bỏ cái xe đẩy, nhìn qua mái chùa đã bị che khuất. Ông rót một ca rượu, vói lấy một vài hột muối, một trái ớt, một lát chanh. Cứ cắn món này một cái, món kia một cái. Ông nghe tiếng con sóc chuột "tức tức tức" rồi cười.

- Tức cả đời rồi cũng sống được, hé sóc chuột, mày thiệt là!

Truyện ngắn: Vẫn còn con heo

TTO - Mẹ là người tiết kiệm, tính toán đến từng đồng từng cắc nhưng chính bố lại nói mẹ chưa hề bạc đãi bản thân và gia đình bao giờ, cái gì cần mua cứ mua, món gì thích cứ ăn.

VÕ DIỆU THANH

Bình luận hay

Chia sẻ

Tuổi Trẻ Online Newsletters

Đăng ký ngay để nhận gói tin tức mới

Tuổi Trẻ Online sẽ gởi đến bạn những tin tức nổi bật nhất

Bình luận (0)
Tối đa: 1500 ký tự

Tin cùng chuyên mục

Tạm dừng tu bổ 5 biệt thự khu lầu Bảo Đại ở Nha Trang do vướng pháp lý

5 biệt thự tại khu lầu Bảo Đại ở Cầu Đá (TP Nha Trang, tỉnh Khánh Hòa) tạm dừng tu bổ, do cơ quan chức năng đang làm việc với chủ đầu tư để gỡ vướng pháp lý.

Tạm dừng tu bổ 5 biệt thự khu lầu Bảo Đại ở Nha Trang do vướng pháp lý

Diễn viên Mai Châu, bà Nghị Quế của điện ảnh Việt Nam, qua đời

Diễn viên Mai Châu - người gây ấn tượng với vai bà Nghị Quế trong phim Chị Dậu - qua đời ở tuổi 98 lúc 3h10 sáng 24-5.

Diễn viên Mai Châu, bà Nghị Quế của điện ảnh Việt Nam, qua đời

Không có người, vũ trụ sẽ thiếu những câu chuyện sâu sắc

Trong một buổi giao lưu về sách Bạn là vũ trụ, nhà nghiên cứu Nhật Chiêu cho rằng vũ trụ là đại dương và con người là những ngọn sóng nhấp nhô. Ý thức của con người góp phần định hình nên vũ trụ.

Không có người, vũ trụ sẽ thiếu những câu chuyện sâu sắc

Tìm kiếm dấu tích xá lợi Phật hoàng Trần Nhân Tông

Trong khi xá lợi Đức Phật từ Ấn Độ được người Việt rất quan tâm, nhiều người không biết Việt Nam cũng có hộp xá lợi được cho là của Phật hoàng Trần Nhân Tông.

Tìm kiếm dấu tích xá lợi Phật hoàng Trần Nhân Tông

Tâm lý sính ngoại của người Việt sẽ giảm đi

PGS.TS.KTS Vũ Hồng Cương cho rằng trong lĩnh vực nội thất, kiến trúc, tâm lý sính ngoại của người Việt sẽ giảm đi, những lâu đài giả cổ nguy nga, những công trình nhại kiến trúc Pháp ít dần, thay bằng những công trình hiện đại.

Tâm lý sính ngoại của người Việt sẽ giảm đi

48 năm bún riêu nấu củi, ngày bán trăm tô, bún nhiều gấp đôi nơi khác

Trong con hẻm 72 trên đường Bành Văn Trân, quận Tân Bình, TP.HCM có một quán bún riêu khá đặc biệt, bởi được nấu bằng bếp củi trong 48 năm qua.

48 năm bún riêu nấu củi, ngày bán trăm tô, bún nhiều gấp đôi nơi khác
Tất cả bình luận (0)
Ý kiến của bạn sẽ được biên tập trước khi đăng, xin vui lòng viết bằng tiếng Việt có dấu.
Được quan tâm nhất
Mới nhất
Hiện chưa có bình luận nào, hãy là người đâu tiên bình luận về bài viết.
Tối đa: 1500 ký tự
Avatar
Đăng ký bằng email
Khi bấm "Đăng ký" đồng thời bạn đã đồng ý với điều khoản của toà soạn Đăng ký
Đăng nhập
Thông tin bạn đọc Thông tin của bạn đọc sẽ được bảo mật an toàn và chỉ sử dụng trong trường hợp toà soạn cần thiết để liên lạc với bạn.
Gửi bình luận
Đóng
Hoàn thành
Đóng

Bình luận (0)
Tối đa: 1500 ký tự
Tất cả bình luận (0)
Ý kiến của bạn sẽ được biên tập trước khi đăng, xin vui lòng viết bằng tiếng Việt có dấu.
Được quan tâm nhất
Mới nhất
Hiện chưa có bình luận nào, hãy là người đâu tiên bình luận về bài viết.
Tối đa: 1500 ký tự
Avatar