TTO - Câu chuyện này tôi viết theo lời kể của Trần Bá Đa, sinh viên năm thứ 2 khoa văn, người miền Trung.

TTO - Câu chuyện của 120 ngày Mây thì thầm với gió sẽ trở thành một phần ký ức không thể nào quên về một thời đoạn mang tên Corona mà chúng ta đang sống.

TTO - Nghe nói hồi đầu thế kỷ 20 son môi đỏ là biểu tượng của liên minh phái đẹp đấu tranh vì nữ quyền. Chị Hai tôi không biết điều đó. Chị thậm chí không biết nữ quyền là gì. Chị chỉ đơn giản không biết màu son nào khác ngoài màu son đỏ.

TTO - Ông ngồi ủ rũ, lật những tờ báo đang trải dài trên cái bàn đá lạnh ngắt nơi sân nhà, những tờ báo mà thằng Tào hớt ha hớt hải mang vào chiều qua: "Maradona chết rồi ông Tư ơi, ổng bị bệnh chết".

TTO - Tôi và Trình chẳng biết gì về nhau trước đó, cả hai đứa va vào nhau trong chuyến đi Tây Bắc những ngày chạm thu.

TTO - Từ miền Tây xa xôi anh 'ngựa phi đường xa' bằng xế hộp có tài xế áo bỏ trong thùng đưa đón ghé thăm tôi. Gần bảy chục, tướng tá anh phong thái và ngon cơm hơn tôi nhiều nhiều lần.

TTO - Trước khi trời sập tối, Tửng ráng dỡ nốt những thanh gỗ mục quây quanh chuồng bò. Chúng đã ở đây mấy chục năm, hứng mưa hứng nắng, trơ thân chống đỡ những cơn hứng sảng bất ngờ của bầy bò, ràng chân tụi nó lại giữa đêm hôm.

TTO - Lu trở mình sột soạt trên tấm phản lạnh ngắt. Chiếu mền đã được gom nhét vô bao tời lúc chiều, chừ không thể lấy ra. Cứ vài chục phút một lần, cô ngồi dậy nhìn mực nước.

TTO - Cái cô này nè ông. Cổ là MC xinh đẹp dịu dàng vậy mà đánh, cạo trọc đầu người ta vì ghen./ Vậy à! Cô MC tên gì? Hoa Dừa./ À, nghe quen quen./Trời, cái cô xuất hiện trên tivi hoài mà ông không biết à?/ Ờ ờ, làm sao nhớ hết....

TTO - Tôi từng ước cả nhà quây quần bên nhau. Hai tháng trước thằng lớn dọn về, thất nghiệp khiến câu nói 'mướn nhà cho gần công ty' thành hết đát.
