Cuộc thi viết Dấu ấn Tuổi Trẻ trong tôi
Những năm cuối thập niên 1990, giữa lòng thành phố Đà Nẵng còn mộc mạc, tôi là sinh viên nghèo từ vùng quê xa xôi một mình đến thành phố trọ học tại số 4 Nguyễn Chí Thanh, quận Hải Châu.

50 năm trước, tôi đã làm quen với báo Tuổi Trẻ khi còn là một cô bé quàng khăn đỏ, chập chững đến với sinh hoạt Đội.

Tôi đến với báo Tuổi Trẻ cũng như mọi người nhưng gắn bó thì cũng mười mấy năm, đủ để hiểu được phần nào cái chất của tờ báo này.

15 năm trôi qua, sau nhiều bận chuyển nhà, nhiều giấy tờ quan trọng của gia đình bị thất lạc, nhưng lá thư gửi kèm chứng từ khấu trừ thuế thu nhập cá nhân đầu tiên Tuổi Trẻ vẫn còn đây.

Ngày mới của tôi thường bắt đầu bằng việc điểm tin trên báo Tuổi Trẻ. Có khi là những cú nhấp chuột trên trang online, khi deadline nhuộm thâm hai quầng mắt.

Tôi không phải nhà báo, cũng chẳng phải nhà văn. Tôi chỉ là một người đọc báo Tuổi Trẻ như hàng triệu người đọc khác.

Tôi, một lão nông đã qua tuổi 73, lại mê viết báo, mê đến độ người ở xã Hòa Phú, huyện Hòa Vang, TP Đà Nẵng phải đặt cho cái biệt danh: "Lão nông mê báo Tuổi Trẻ".

Tôi đến với ngành báo chí của Trường đại học Khoa học xã hội và Nhân văn, Đại học Quốc gia TP.HCM như một cơ duyên bất ngờ dù trước đó chưa từng tìm hiểu qua.

Hơn 20 năm trước, tôi dõi theo báo Tuổi Trẻ, hong hóng đón chờ những số báo phát hành vào sáng thứ Ba - Năm - Bảy và Tuổi Trẻ Chủ Nhật.

Tôi không nhớ rõ lần đầu tiên mình cầm tờ báo Tuổi Trẻ là năm nào. Có thể là một sáng mùa hè khi tôi còn bé xíu, ngồi chơi bên hiên nhà và nhìn bố đang đọc báo.
