08/08/2015 12:16 GMT+7

Nói dối hay nói thật?

THIÊN LANG
THIÊN LANG

TT - Nhiều bạn trẻ trên dưới 20 tuổi vẫn thường kể cho nhau nghe về sự cấm cản của gia đình, như một điều kết nối họ với nhau.

Việc nói thật khiến cha mẹ hiểu tôi, trở thành người “cố vấn” hơn là người ban quyền

Tôi không hẳn là đứa con thành thị, nhưng vẫn chịu sự quản thúc của cha mẹ. Tôi nổi loạn, trốn nhà đi đây đi đó và vẫn nói dối. Nhưng chính cách dạy của cha mẹ tôi khiến tôi khâm phục, khiến tôi có thể tự hào nói rằng tôi không thích nói dối. Mẹ tôi đương nhiên rất nghiêm khắc, hay la tôi.

Cha tôi hiền hơn, ông thường không có ý kiến gì nhiều trong những lần tôi “phạm quy”. Nhưng mẹ dạy tôi nhiều bài học về việc nói thật.

Mỗi lần phát hiện tôi trốn đi đâu đó, câu đầu tiên mẹ luôn nói: "Đừng bao giờ nói dối, không bao giờ che đậy được sự thật hết". Và mẹ có đánh hay la tôi cũng vì tội nói dối, chứ không phải tội đi xa.

Không biết vì bản tính nhút nhát hay chính vì cách dạy đó mà tôi rất ít nói dối. Tôi nhớ lần đầu tiên làm một chuyện “to lớn” là năm lớp 4 tôi tự chạy xe đạp (mượn) đến nhà người bạn ở cách trường vài trăm mét.

Đó là quãng đường ngắn ngủi nhưng với một thằng nhóc chưa được đạp xe đi học cũng đủ làm phụ huynh lo sợ. Mẹ la tôi trong khi tôi khoe "thành tích" bằng một giọng điệu tự hào.

Nhưng mẹ la rất nhỏ nhẹ, khác hoàn toàn với những lần tôi nói dối và bị phát hiện mẹ la mắng nghiêm khắc, mạnh mẽ hơn. Những điều đó ăn sâu vào tiềm thức tôi ngay từ nhỏ.

Nhà tôi là một kiểu mẫu của sự nghiêm khắc, con cái không được đi quá 21g. Nhưng tôi vẫn được đi nếu có dịp đặc biệt như sinh nhật hay xem pháo hoa. Và tôi xem pháo hoa lần đầu tiên trong đời mình năm 12 tuổi, nửa đêm và trong dòng người cuồn cuộn.

Tôi học được cách nói thật khi nhận ra nếu tôi nói thật thì khả năng thành công sẽ cao hơn và ít bị khiển trách hơn nói dối. Đương nhiên tôi vẫn dối cha mẹ tôi nhiều chứ, tôi không phải đứa con... rất ngoan. Nhưng việc nói thật khiến cha mẹ hiểu tôi, trở thành người “cố vấn” hơn là người ban quyền.

Trong những năm cấp III, tôi vẫn rời nhà đi đá banh, đi chơi, đi ăn nhậu rồi ngủ qua đêm nhà bạn, hay xách xe chạy khắp cả tỉnh và nhiều lúc còn “phiêu lưu” sang tỉnh khác. Có những lúc mẹ tôi phản đối, như hồi tôi dám xách xe chạy lên Cần Thơ khi mới 17 tuổi và chưa có bằng lái, hậu quả là tôi bị bắt giam xe.

Nhiều người thế hệ tôi vẫn than vãn về việc gia đình nghiêm khắc ngăn cấm đủ thứ khiến họ phải nói dối, và luôn hi vọng một ngày cha mẹ hiểu được.

Tôi không nghĩ vậy. Chúng ta chỉ có thể thay đổi suy nghĩ của chúng ta, chứ không thể thay đổi suy nghĩ của thế hệ. Chúng ta không thể đòi hỏi được cha mẹ chúng ta phải nghĩ khác đi những gì họ đã nghĩ suốt mấy chục năm.

Song, điều tôi sợ nhất là những bạn trẻ vẫn hay than vãn về việc chịu sự ngăn cấm của gia đình lúc nhỏ, nhưng khi về già họ cũng áp dụng y hệt những ngăn cấm đó lên con mình.

Đã đến lúc nên xem sự cấm đoán của cha mẹ như kỷ niệm trong quá khứ, thay vào đó những bạn trẻ thế hệ chúng tôi tự tìm lời đáp cho câu hỏi: liệu chúng ta có tiếp tục ngăn cấm thế hệ sau làm những điều mình cho là không được làm?

THIÊN LANG

Bình luận hay

Chia sẻ

Tuổi Trẻ Online Newsletters

Đăng ký ngay để nhận gói tin tức mới

Tuổi Trẻ Online sẽ gởi đến bạn những tin tức nổi bật nhất

Bình luận (0)
Tối đa: 1500 ký tự

Tin cùng chuyên mục

Vợ chồng cùng vượt sóng thất nghiệp

Thất nghiệp, khi rớt trúng ở độ tuổi trung niên, không chỉ là cú sốc nghề nghiệp mà còn tiềm ẩn nguy cơ rạn nứt trong đời sống hôn nhân.

Vợ chồng cùng vượt sóng thất nghiệp

Yêu là phải biết ghen?

Tôi có một chị bạn nhắn tin nhờ tôi nghe tâm sự xem chị hành xử như vậy đúng hay sai. Khi chồng đi công tác xa về, chị ngửi thấy mùi nước hoa phụ nữ trên quần áo của anh.

Yêu là phải biết ghen?

Những bà mẹ nhà quê

Mạ tôi, má bạn hay bất kỳ người phụ nữ lam lũ nào lớn lên, xoay xở, vun vén giữa một thời khốn khó bủa vây đều xây nếp nhà từ sự cần kiệm đến mức khắc kỷ.

Những bà mẹ nhà quê

Đám cưới ngày lụt: Cô dâu bật khóc và niềm vui bất ngờ

Nước lũ dâng cao tại Huế, Quảng Trị… khiến nhiều cô dâu, chú rể ‘méo mặt’ vì sợ khách không đến đám cưới.

Đám cưới ngày lụt: Cô dâu bật khóc và niềm vui bất ngờ

Bao giờ mẹ mới thảnh thơi

Nhìn các cô chú thường xuyên tụ tập ăn sáng, uống cà phê, nhiều lúc tôi lại chạnh lòng nghĩ về mẹ.

Bao giờ mẹ mới thảnh thơi

Có yêu nhau, xin đừng 'sát thương nhau'

Trong một lần nghe chia sẻ bí quyết hạnh phúc của anh chị, tôi nhớ thông điệp tiên quyết này: vợ chồng đừng dùng vũ lực, đừng cố ý sát thương nhau.

Có yêu nhau, xin đừng 'sát thương nhau'
Tất cả bình luận (0)
Ý kiến của bạn sẽ được biên tập trước khi đăng, xin vui lòng viết bằng tiếng Việt có dấu.
Được quan tâm nhất
Mới nhất
Hiện chưa có bình luận nào, hãy là người đâu tiên bình luận về bài viết.
Tối đa: 1500 ký tự
Avatar
Đăng ký bằng email
Khi bấm "Đăng ký" đồng thời bạn đã đồng ý với điều khoản của toà soạn Đăng ký
Đăng nhập
Thông tin bạn đọc Thông tin của bạn đọc sẽ được bảo mật an toàn và chỉ sử dụng trong trường hợp toà soạn cần thiết để liên lạc với bạn.
Gửi bình luận
Đóng
Hoàn thành
Đóng

Bình luận (0)
Tối đa: 1500 ký tự
Tất cả bình luận (0)
Ý kiến của bạn sẽ được biên tập trước khi đăng, xin vui lòng viết bằng tiếng Việt có dấu.
Được quan tâm nhất
Mới nhất
Hiện chưa có bình luận nào, hãy là người đâu tiên bình luận về bài viết.
Tối đa: 1500 ký tự
Avatar