27/11/2011 04:33 GMT+7

Như một giấc mơ

HÀ THANH (Ghi theo lời kể của bà Ngọc Thuận - cán bộ y tế hưu trí, Q.3, TP.HCM)
HÀ THANH (Ghi theo lời kể của bà Ngọc Thuận - cán bộ y tế hưu trí, Q.3, TP.HCM)

TT - Chồng tôi là một nhạc sĩ đã ngã xuống tại cửa ngõ Sài Gòn ngay trước ngày 30-4. Sau khi chồng tôi mất ít lâu, anh Hoài - bạn chồng tôi - thường hay ghé nhà chơi. Nhiều lần đến nhà, anh chỉ lặng lẽ leo lên gác xép - nơi trước kia chồng tôi thường làm việc, rồi nằm yên trên đó hàng giờ.

Anh Hoài và chồng tôi thân nhau, dù cá tính trái ngược. Anh đối xử với tôi rất ân cần, nhỏ nhẹ. Anh luôn linh cảm được những lúc tôi chao đảo, hụt hẫng để đến với tôi và vực tôi đứng dậy. Cứ qua mỗi cơn sóng gió, tôi lại thấy ấm lòng vì được dựa vào vai anh, dù đó chỉ là một bờ vai bé nhỏ. Có những lúc tôi chỉ muốn ôm chặt lấy anh, nhưng anh giữ khoảng cách và luôn gọi tôi là “chị”. Nhiều đêm tôi nghĩ có khi nào nhen nhóm lên tình cảm với tôi, anh lại phải sống trong mặc cảm tội lỗi? Nếu thế thì anh cổ hủ quá. Chồng tôi mất lâu rồi.

Con gái tôi rất quý anh. Chuyện gì cũng tâm sự với anh. Có lần nó nửa đùa nửa thật: “Sao chú và mẹ cháu không đến với nhau? Chú cứ định sống một mình đến hết tuổi già sao?”. Anh cười nhẹ: “Chú chỉ sợ làm tan vỡ những gì chú cho đó là thiêng liêng. Hơn nữa, chú không phải là người đàn ông cho gia đình”. Nghe con gái thuật lại, tôi cảm thấy một cái gì đó đăng đắng trong lòng...

Tôi bắt đầu nhìn anh bằng con mắt khác, pha chút oán giận. Tôi phủ nhận tất cả sự ân cần của anh với tôi. Tất cả để làm gì? Người đàn bà cần tình yêu chứ không cần người ta xem mình như một cái gì đó thiêng liêng. Dường như anh lờ mờ nhận ra thái độ của tôi. Đùng một cái anh bảo anh về quê. Khi chia tay, anh nhìn vào mắt tôi đầy vẻ ân hận: “Tôi xin lỗi... Lúc nào tôi cũng nhìn lên bàn thờ anh ấy... Tôi cũng không biết tại sao mình không thể bước qua...”. Anh về quê. Lâu lâu cũng có gọi điện hỏi thăm tôi. Giọng anh bây giờ khác trước, vẫn ân cần với tôi nhưng trầm hẳn xuống, thỉnh thoảng lại lặng im, ngắt quãng. Nhiều lúc tôi cứ nghĩ phải chăng tình cảm của anh với tôi như một giấc mơ, đến khi tỉnh dậy thì anh đi rồi...

HÀ THANH (Ghi theo lời kể của bà Ngọc Thuận - cán bộ y tế hưu trí, Q.3, TP.HCM)

Bình luận hay

Chia sẻ

Tuổi Trẻ Online Newsletters

Đăng ký ngay để nhận gói tin tức mới

Tuổi Trẻ Online sẽ gởi đến bạn những tin tức nổi bật nhất

Bình luận (0)
Tối đa: 1500 ký tự
Chủ đề: Một thuở yêu

Tin cùng chuyên mục

Doanh nghiệp ‘chạy’ xong 14 thủ tục vẫn chưa xong vì ‘dự án chưa có trong quy hoạch’

Vòng địa phương Diễn đàn kinh tế tư nhân khu vực miền núi phía Đông Bắc Bộ ghi nhận nhiều ý kiến đóng góp của doanh nghiệp trẻ. Điều nổi cộm khiến doanh nghiệp nhỏ miền núi hụt hơi vì phải chạy theo quy hoạch.

Doanh nghiệp ‘chạy’ xong 14 thủ tục vẫn chưa xong vì ‘dự án chưa có trong quy hoạch’

Ngắm chó cảnh, 'hoa hậu' mèo trong cuộc thi thú cưng đầu tiên tại miền Trung

Hàng trăm chú chó cảnh quý, "hoa hậu" mèo tụ hội về Đà Nẵng trong cuộc thi thú cưng lần đầu tổ chức tại miền Trung.

Ngắm chó cảnh, 'hoa hậu' mèo trong cuộc thi thú cưng đầu tiên tại miền Trung

Chưa tới 30 phút, bạn có thể cứu một mạng người

Quy trình hiến máu hiện nay diễn ra rất nhanh chóng với việc quét mã QR căn cước công dân, an toàn và hoàn toàn miễn phí. Người hiến máu sẽ trải qua các bước kiểm tra sức khỏe, lấy máu và nghỉ ngơi dưới sự hỗ trợ của nhân viên y tế.

Chưa tới 30 phút, bạn có thể cứu một mạng người

Tôi cấm học sinh dùng điện thoại trong giờ học, thực hiện rất khó khăn

Tôi quyết định áp dụng việc cấm điện thoại ở nhiều buổi học hơn, với hy vọng kéo dần các bạn về trạng thái tư duy học tập độc lập cần có.

Tôi cấm học sinh dùng điện thoại trong giờ học, thực hiện rất khó khăn

Nhọc nhằn mưu sinh, chồng con 'quay lưng', làm sao tôi giữ được sự dịu dàng?

Cuộc sống tôi mơ ước chỉ là ngày ngày bình yên bên gia đình nhỏ, không cần nhà lầu xe hơi, chỉ mong ngôi nhà thật sự là một tổ ấm.

Nhọc nhằn mưu sinh, chồng con 'quay lưng', làm sao tôi giữ được sự dịu dàng?

Đừng chờ đến khi chỉ còn một tấm ảnh thờ mới ước gì mình hiểu cha mẹ sớm hơn

Tôi ra đời làm đứa con 'lộc trời cho' trong ánh mắt nửa mừng rỡ, nửa lo lắng của những người đã bước sang bên kia dốc cuộc đời.

Đừng chờ đến khi chỉ còn một tấm ảnh thờ mới ước gì mình hiểu cha mẹ sớm hơn
Tất cả bình luận (0)
Ý kiến của bạn sẽ được biên tập trước khi đăng, xin vui lòng viết bằng tiếng Việt có dấu.
Được quan tâm nhất
Mới nhất
Hiện chưa có bình luận nào, hãy là người đâu tiên bình luận về bài viết.
Tối đa: 1500 ký tự
Avatar
Đăng ký bằng email
Khi bấm "Đăng ký" đồng thời bạn đã đồng ý với điều khoản của toà soạn Đăng ký
Đăng nhập
Thông tin bạn đọc Thông tin của bạn đọc sẽ được bảo mật an toàn và chỉ sử dụng trong trường hợp toà soạn cần thiết để liên lạc với bạn.
Gửi bình luận
Đóng
Hoàn thành
Đóng

Bình luận (0)
Tối đa: 1500 ký tự
Tất cả bình luận (0)
Ý kiến của bạn sẽ được biên tập trước khi đăng, xin vui lòng viết bằng tiếng Việt có dấu.
Được quan tâm nhất
Mới nhất
Hiện chưa có bình luận nào, hãy là người đâu tiên bình luận về bài viết.
Tối đa: 1500 ký tự
Avatar