07/03/2021 13:50 GMT+7

Là phụ nữ hãy yêu lấy chính mình

MINH PHÚC
MINH PHÚC

TTO - Trong nhiều giấc mơ hồi thơ ấu, tôi từng vẽ ra một cuộc đời mình thích.

Là phụ nữ hãy yêu lấy chính mình - Ảnh 1.

1. Tôi đã nhấn nút tham gia một diễn đàn của nhóm phụ nữ UTV trên Facebook, theo lời mời của một cô bạn đồng bệnh khác. Nơi này, tất tần tật mọi thứ tôi muốn biết về căn bệnh của mình, đặc biệt là làm sao để sống tiếp một cách bình tĩnh, đã được chia sẻ nhiều hơn mức tôi có thể tìm hiểu ở đâu.

Vậy khi trở thành thành viên chính thức, một người quan sát và tiếp nhận những gì các chị em trao đổi hằng ngày, hằng giờ, một tinh thần khác tôi nghĩ mình được hấp thụ là sự kiên cường và lạc quan, không xem nhẹ cũng không quá quan trọng, chấp nhận và xoay trở theo cái cách tự mỗi bản thân sẽ hiểu mình nên làm gì.

Ở đây ít nhiều không tràn ngập sự thương cảm như tôi nghĩ, dù những di chứng sau hàng loạt cuộc điều trị làm thứ quý giá nhất là sức khỏe và nhan sắc đều thuộc về quá khứ...

Vậy nhưng, những chị phụ nữ vẫn tự tin tươi cười, tự tin chấp nhận cái mất đã mất rồi, bệnh thì cũng bệnh rồi, việc còn lại là vui sống. Họ tự trào, hóm hỉnh, an ủi. Những nụ cười có thật trên mạng ảo khiến tôi biết ơn.

Và dù không biết nhau nhưng thỉnh thoảng ai đó trong nhóm vẫn gửi cho tôi lời chúc vui, chúc khỏe. Hết sức tinh tế, nhẹ nhàng và thấu đáo, không ai khơi gợi lại nỗi đau, bởi ai cũng biết rằng phụ nữ vẫn là kiểu của lặng lẽ chờ vết thương lành lại, không than thở và bi lụy. Họ có nội lực lớn để tự chữa lành.

2. Hồi nhỏ, trong nhiều giấc mơ vẽ ra một cuộc đời mà mình thích, tôi từng nghĩ lớn lên sẽ làm điều gì đó khác biệt để thay đổi thế giới.

Tôi chú ý và đọc rất nhiều những câu chuyện về nữ quyền và bình đẳng giới, do nhìn vào hình ảnh má tôi đã gồng cứng người, cam chịu làm một người không có tiếng nói dù bà gần như là một nhân vật trung tâm và chi phối toàn bộ sự sống còn của một gia đình.

Bạn bè tôi lớn lên ở miền quê cũng vậy: bỏ học, lấy chồng sớm và chịu bạo hành trút lên đời mình bởi một người đàn ông. Nhiều khi tôi tự hỏi vì sao đàn ông thích dùng sức mạnh bạo lực.

Và khi bị bạo hành, bị xem thường, đâu phải phụ nữ không đủ mạnh khỏe để chống trả, mà cái gì đã khiến họ buông xuôi? Là quan niệm xã hội vẫn luôn đặt người phụ nữ ở mé đằng sau, hay là bởi họ tình nguyện định kiến chính mình?

Nhiều câu hỏi đặt ra sau nhiều năm tháng, thậm chí chúng thẩm thấu trong từng tế bào của tôi, khiến tôi trở trăn nhưng chưa bao giờ tìm ra câu trả lời nào thấu suốt.

Là phụ nữ hãy yêu lấy chính mình - Ảnh 2.

3. Làm gì có câu trả lời thấu suốt nào, khi ngay cả với thời đại 4.0 như bây giờ, phụ nữ ở đâu đó vẫn bị "thượng cẳng tay, hạ cẳng chân". Ở nơi công cộng, như tiệm cà phê chẳng hạn, phụ nữ vẫn tự dời chỗ để tránh khói thuốc. Ở chợ hay nơi đông người, phụ nữ vẫn bị ai đó cố tình va quẹt lạm dụng.

Không đâu xa, ở những trò chơi tập thể vẫn có rất nhiều hành động được cho là để gắn kết nhưng lại cố ý va chạm thịt da...

Bạn tránh ra, lên tiếng hay khó chịu thì bạn trở thành một người đi ngược lại, mà nếu không cũng tức là chấp nhận cho người ta cư xử thiếu tôn trọng.

Thời mạng xã hội viết đầy những câu chuyện, nhiều người phụ nữ tôi biết hằng ngày vẫn mạnh mẽ nói lên tiếng nói của nữ quyền. Ai đó nhắc nhau đừng chịu áp lực so sánh, đừng có cảm giác mình quá bình thường trong cuộc đời vô vị bởi những phơi bày "ảo" trên mạng.

Đúng rằng thực tế là cuộc đời ta đang sống, không phải cuộc đời trong mơ. Cuộc sống là những câu chuyện ta tự viết lên hằng ngày, là điều giản dị nhất ta làm. Như cách trao những nụ cười lạc quan, là cách trao tặng chân thành mà lại rất đáng giá của những phụ nữ nhóm UTV tôi nói ở trên.

Thời 4.0 giúp tôi làm quen, nhìn thấy họ, hiểu về họ để hiểu hơn chính mình. Thời 4.0 cũng để cho tôi thấy rằng đâu đó vẫn còn nhiều tâm thế chờ ban tặng, mong muốn được tôn vinh.

Sống trong phút vinh quang ngắn ngủi này đâu bằng làm sao để được trân trọng trong chính giềng mối của gia đình, đâu bằng mỗi ngày một chút dừng lại và hiểu mình sâu hơn. Hiểu rằng đã đến lúc mình nên tự giành lấy tình yêu của chính cuộc đời mình.

Là phụ nữ, hãy yêu lấy thân mình

TTO -Khi người phụ nữ đặt trọn niềm tin vào hạnh phúc lứa đôi và lòng chung thủy, sự bội bạc của người đầu gối tay ấp hẳn làm họ hụt hẫng, đớn đau tột cùng... Bản thân họ quay cuồng tìm cách trả thù tình, trừng trị kẻ thứ ba cho hả cơn tức.

MINH PHÚC

Bình luận hay

Chia sẻ

Tuổi Trẻ Online Newsletters

Đăng ký ngay để nhận gói tin tức mới

Tuổi Trẻ Online sẽ gởi đến bạn những tin tức nổi bật nhất

Bình luận (0)
Tối đa: 1500 ký tự

Tin cùng chuyên mục

Doanh nghiệp ‘chạy’ xong 14 thủ tục vẫn chưa xong vì ‘dự án chưa có trong quy hoạch’

Vòng địa phương Diễn đàn kinh tế tư nhân khu vực miền núi phía Đông Bắc Bộ ghi nhận nhiều ý kiến đóng góp của doanh nghiệp trẻ. Điều nổi cộm khiến doanh nghiệp nhỏ miền núi hụt hơi vì phải chạy theo quy hoạch.

Doanh nghiệp ‘chạy’ xong 14 thủ tục vẫn chưa xong vì ‘dự án chưa có trong quy hoạch’

Ngắm chó cảnh, 'hoa hậu' mèo trong cuộc thi thú cưng đầu tiên tại miền Trung

Hàng trăm chú chó cảnh quý, "hoa hậu" mèo tụ hội về Đà Nẵng trong cuộc thi thú cưng lần đầu tổ chức tại miền Trung.

Ngắm chó cảnh, 'hoa hậu' mèo trong cuộc thi thú cưng đầu tiên tại miền Trung

Chưa tới 30 phút, bạn có thể cứu một mạng người

Quy trình hiến máu hiện nay diễn ra rất nhanh chóng với việc quét mã QR căn cước công dân, an toàn và hoàn toàn miễn phí. Người hiến máu sẽ trải qua các bước kiểm tra sức khỏe, lấy máu và nghỉ ngơi dưới sự hỗ trợ của nhân viên y tế.

Chưa tới 30 phút, bạn có thể cứu một mạng người

Tôi cấm học sinh dùng điện thoại trong giờ học, thực hiện rất khó khăn

Tôi quyết định áp dụng việc cấm điện thoại ở nhiều buổi học hơn, với hy vọng kéo dần các bạn về trạng thái tư duy học tập độc lập cần có.

Tôi cấm học sinh dùng điện thoại trong giờ học, thực hiện rất khó khăn

Nhọc nhằn mưu sinh, chồng con 'quay lưng', làm sao tôi giữ được sự dịu dàng?

Cuộc sống tôi mơ ước chỉ là ngày ngày bình yên bên gia đình nhỏ, không cần nhà lầu xe hơi, chỉ mong ngôi nhà thật sự là một tổ ấm.

Nhọc nhằn mưu sinh, chồng con 'quay lưng', làm sao tôi giữ được sự dịu dàng?

Đừng chờ đến khi chỉ còn một tấm ảnh thờ mới ước gì mình hiểu cha mẹ sớm hơn

Tôi ra đời làm đứa con 'lộc trời cho' trong ánh mắt nửa mừng rỡ, nửa lo lắng của những người đã bước sang bên kia dốc cuộc đời.

Đừng chờ đến khi chỉ còn một tấm ảnh thờ mới ước gì mình hiểu cha mẹ sớm hơn
Tất cả bình luận (0)
Ý kiến của bạn sẽ được biên tập trước khi đăng, xin vui lòng viết bằng tiếng Việt có dấu.
Được quan tâm nhất
Mới nhất
Hiện chưa có bình luận nào, hãy là người đâu tiên bình luận về bài viết.
Tối đa: 1500 ký tự
Avatar
Đăng ký bằng email
Khi bấm "Đăng ký" đồng thời bạn đã đồng ý với điều khoản của toà soạn Đăng ký
Đăng nhập
Thông tin bạn đọc Thông tin của bạn đọc sẽ được bảo mật an toàn và chỉ sử dụng trong trường hợp toà soạn cần thiết để liên lạc với bạn.
Gửi bình luận
Đóng
Hoàn thành
Đóng

Bình luận (0)
Tối đa: 1500 ký tự
Tất cả bình luận (0)
Ý kiến của bạn sẽ được biên tập trước khi đăng, xin vui lòng viết bằng tiếng Việt có dấu.
Được quan tâm nhất
Mới nhất
Hiện chưa có bình luận nào, hãy là người đâu tiên bình luận về bài viết.
Tối đa: 1500 ký tự
Avatar