11/12/2011 05:05 GMT+7

Bị bỏ quên

 Truyện 1.073 chữ của ĐINH LÊ VŨ
 Truyện 1.073 chữ của ĐINH LÊ VŨ

TT - Trung đưa ba vô Phan Thiết thăm anh Hai.Ba năm nay đã ngoài bảy mươi nhưng vẫn còn khỏe lắm. Hai cha con đón xe của một người cùng quê chạy từ Nam Phước vô Sài Gòn, dự định tới ngang Phan Thiết sẽ xuống xe vô nhà anh Hai.

Phóng to
Minh họa: Nguyễn Ngọc Thuần

Lúc mới lên xe ba ngồi ở hàng ghế trước. Xe chạy được một hồi, thấy ba có vẻ mệt, chính Trung chứ không ai khác kêu ba dời xuống hàng ghế sau cùng còn trống. Để ba muốn ngồi thì ngồi, mệt thì nằm ngủ.

Xe vượt qua đèo Cù Mông thì trời tối. Xe tiếp tục chạy qua địa phận tỉnh Phú Yên, khi gần đến Nha Trang, ngoài trời tối thui... Mọi người lơ mơ ngủ, không ai biết lúc đó là mấy giờ. Đang ngủ ngon, Trung nghe một cái rầm thiệt lớn từ phía trước, chiếc xe như bị hất lên rồi rơi xuống, kế tiếp là một cái rầm khác thiệt mạnh từ phía đuôi xe ủi lên. Cửa kính vỡ ào ào. Hành lý trên giá rơi dội ngược. Các băng ghế dồn cục lại, đè lên nhau, chật cứng. Tiếng khóc, tiếng la ơi ới. Trung đẩy chiếc băng ghế nặng ì đang đè lên người mình, chui ra bằng khung cửa sổ vỡ nát. May quá, chưa hề hấn gì. Chiếc xe Trung đang đi bị lạc tay lái đâm sầm vào chiếc xe khách chạy ngược chiều đang lao như tên bắn từ hướng Sài Gòn ra, sau đó lại bị một chiếc xe tải từ đằng sau ủi mạnh vào đuôi xe. Trên xe Trung chỉ bác lơ xe bị gãy tay. Xe bên kia có tám người chết. Chiếc xe Trung bị dồn lại, bẹp cả hai đầu. Tiếng la hét, tiếng khóc như ri. Khung cảnh hỗn loạn. Trời vẫn tối thui, không nhìn ra ai.

Trung sực nhớ tới ba, hết hồn. Trung hoảng hốt kêu: Ba ơi, ba ơi! Không có tiếng ba “ơi” trả lời. Trung gào lên với anh tài xế: Có thấy ba tui ở đâu không? Anh tài xế lắc đầu: Không, mày ra ngoài kia tìm đi, không chừng ông già sợ quá, ra đằng kia ngồi cho đỡ sợ - hất tay chỉ ra phía đồng không mông quạnh đen kịt xa kia. Trung chạy ra đó, rối rít lay hỏi thăm từng người. Vẫn không thấy ba. Trung gào lên tuyệt vọng, nước mắt giàn giụa: Ai thấy ba tui ở đâu không? Một người tốt bụng cho mượn cái đèn pin, biểu Trung quay lại xe tìm ba. Trung quay lại xe, anh tài xế nói: Tìm mất công mày ơi, không còn ai trên đó đâu. Trung mặc kệ, xông lên xe. Trung xốc cái đống hỗn loạn trên xe, nào ghế, nào hàng, nào vali, túi xách... nằm chồng chéo. Xốc đến gần cuối xe thì Trung chạm phải ba. Lúc Trung bồng ba bước xuống xe, người ba mềm oặt, đầu bê bết máu. Có người kêu: Coi thử ông già còn sống không - làm hai chân Trung bủn rủn đứng không muốn nổi... Ba được chở đến Bệnh viện Nha Trang ngay sau đó. Ba bị một vết cắt ngay đầu, chỉ chút xíu là chạm đến thái dương, khâu mấy mũi, nằm viện gần cả tháng.

Hàng xóm ghé thăm, mừng ba Trung tai qua nạn khỏi, nghe kể chuyện, bình phẩm: Tưởng lúc đó ông già chết rồi. Ý kiến khác: May nhờ con trai ổng tìm ra ổng kịp, không thì cũng chết vì ngạt thở hay mất máu. Người khác lại nói: Hồi đó con trai ổng mà nghe lời tài xế, không lên xe kiếm ổng là tiêu ổng rồi. Mẹ Trung làm mâm cơm cúng tạ đất trời. Râm ran tiếng xuýt xoa: May quá, may quá! Mừng quá, mừng quá!

Trung ngồi ở một góc nhà, nhìn cảnh nhốn nháo, tự nhiên buồn lòng kinh khủng. Sao nhìn ai cũng vui? Có gì vui đâu! Trung thấy cay đắng khi nghĩ tới một tình huống khác. Sao không có ai đặt câu hỏi: Lúc đó tài xế làm gì, sao không giúp Trung tìm ba? Nếu hôm đó ba Trung đi một mình, ai sẽ là người đi tìm ông già đơn độc bị đống ghế đổ và hành lý đè bẹp trên xe? Chắc không có ai. Ba Trung có khi không chết vì tai nạn xe, nhưng chắc sẽ chết vì bị đống hành lý đè bẹp, bị mất máu, bị bỏ quên. Rồi tên ông sẽ được đưa vào danh sách nạn nhân như những cái tên bất hạnh khác. Lúc đó, thế nào chuyện ba Trung cũng sẽ được truyền tai nhau, được bình phẩm: Xui ghê, xui ghê! Tội nghiệp ổng ghê! Ai biểu già rồi mà còn đi một mình, con cháu ở đâu? Anh tài xế kia cũng sẽ chép miệng: Ai mà biết được, ai mà biết một mình ông già bị kẹt trên đó? Những lời bình phẩm thường rất vô tình. Sẽ không ai hỏi anh tài xế: Sao anh không đi tìm ông già? Sao anh không có chút xíu trách nhiệm nào với ổng hết vậy? Ổng là khách của xe anh mà! Sao anh không đếm thử coi ai còn ai thiếu? Mà nếu có hỏi, chắc chi anh trả lời được. Hỏi quấn anh, không chừng anh còn nhún vai: Cái thân tui còn không lo nổi, lo gì được cho ai...

Mà thôi... Rốt cuộc ba Trung vẫn bình yên, dù có bị khâu mấy mũi nhưng vẫn bình yên. Không hề hấn gì là mừng rồi, truy vấn mà làm chi.

Trung vẫn không sao quên được khuôn mặt ơ hờ của anh lái xe khi anh cản không cho Trung lên xe tìm ba, những ánh mắt lạnh lẽo trong đêm khi Trung chạy qua chạy lại gào lên: Ba ơi! Ba ơi! - một cách tuyệt vọng.

Kể từ sau vụ tai nạn hụt của ba, trong đầu Trung, cứ mỗi lần nghe trên tivi đưa tin về vụ tai nạn giao thông nào đó có người chết, lại bần thần tự hỏi - như một nỗi ám ảnh: Không biết có ông già, bà già nào đi một mình bị bỏ quên như ba mình không?

 Truyện 1.073 chữ của ĐINH LÊ VŨ

Bình luận hay

Chia sẻ

Tuổi Trẻ Online Newsletters

Đăng ký ngay để nhận gói tin tức mới

Tuổi Trẻ Online sẽ gởi đến bạn những tin tức nổi bật nhất

Bình luận (0)
Tối đa: 1500 ký tự

Tin cùng chuyên mục

Không tin nổi: Bảo vật quốc gia - ngai vàng triều Nguyễn bị khách tham quan bẻ gãy

Ngai vàng triều Nguyễn - bảo vật quốc gia triều Nguyễn đặt tại điện Thái Hòa - bị một người mua vé vào tham quan bẻ gãy thành nhiều khúc.

Không tin nổi: Bảo vật quốc gia - ngai vàng triều Nguyễn bị khách tham quan bẻ gãy

Học dạy con như người mẹ nông dân của thần đồng Trần Đăng Khoa

Có người đã gọi người mẹ là người nghệ sĩ đầu tiên của các con mình. Bà mẹ của Trần Đăng Khoa rất xứng với danh hiệu cao quý ấy. Bà đã có công đầu trong việc nuôi dưỡng mầm mống nghệ thuật trong các con.

Học dạy con như người mẹ nông dân của thần đồng Trần Đăng Khoa

Hàng nghìn người 'đội mưa' đón xá lợi Đức Phật về chùa Phúc Sơn

Ngày 23-5, hàng nghìn phật tử và người dân từ nhiều địa phương đã đổ về chùa Phúc Sơn (Bắc Giang) để cung rước xá lợi Đức Phật.

Hàng nghìn người 'đội mưa' đón xá lợi Đức Phật về chùa Phúc Sơn

Khi ngồi thiền, bạn là một người bình thường và cũng là Phật

Thiền sư Shunryu Suzuki, người gieo hạt mầm thiền Tào Động tại phương Tây, đã giảng rằng khi ta có được một sự yên bình trọn vẹn trong thực hành thiền, ta không chỉ là ta nữa mà là cả thế giới, toàn thể vũ trụ và là một vị Phật.

Khi ngồi thiền, bạn là một người bình thường và cũng là Phật

Tạm dừng tu bổ 5 biệt thự khu lầu Bảo Đại ở Nha Trang do vướng pháp lý

5 biệt thự tại khu lầu Bảo Đại ở Cầu Đá (TP Nha Trang, tỉnh Khánh Hòa) tạm dừng tu bổ, do cơ quan chức năng đang làm việc với chủ đầu tư để gỡ vướng pháp lý.

Tạm dừng tu bổ 5 biệt thự khu lầu Bảo Đại ở Nha Trang do vướng pháp lý

Diễn viên Mai Châu, bà Nghị Quế của điện ảnh Việt Nam, qua đời

Diễn viên Mai Châu - người gây ấn tượng với vai bà Nghị Quế trong phim Chị Dậu - qua đời ở tuổi 98 lúc 3h10 sáng 24-5.

Diễn viên Mai Châu, bà Nghị Quế của điện ảnh Việt Nam, qua đời
Tất cả bình luận (0)
Ý kiến của bạn sẽ được biên tập trước khi đăng, xin vui lòng viết bằng tiếng Việt có dấu.
Được quan tâm nhất
Mới nhất
Hiện chưa có bình luận nào, hãy là người đâu tiên bình luận về bài viết.
Tối đa: 1500 ký tự
Avatar
Đăng ký bằng email
Khi bấm "Đăng ký" đồng thời bạn đã đồng ý với điều khoản của toà soạn Đăng ký
Đăng nhập
Thông tin bạn đọc Thông tin của bạn đọc sẽ được bảo mật an toàn và chỉ sử dụng trong trường hợp toà soạn cần thiết để liên lạc với bạn.
Gửi bình luận
Đóng
Hoàn thành
Đóng

Bình luận (0)
Tối đa: 1500 ký tự
Tất cả bình luận (0)
Ý kiến của bạn sẽ được biên tập trước khi đăng, xin vui lòng viết bằng tiếng Việt có dấu.
Được quan tâm nhất
Mới nhất
Hiện chưa có bình luận nào, hãy là người đâu tiên bình luận về bài viết.
Tối đa: 1500 ký tự
Avatar