04/09/2018 15:09 GMT+7

Bà già bán vé số

LÊ THỊ KIM NGÂN
LÊ THỊ KIM NGÂN

TTO - Một bà già bán vé số với đôi tay gầy guộc đang kéo lấy từng người đi ngang van xin họ mua giúp bà những tờ vé số trước bốn giờ rưỡi chiều. Bà vừa khóc, vừa năn nỉ người ta mua giúp bà.

Đó là khoảnh khắc tôi nhận ra rằng: những ông bà già với đôi tay run run, làn da nhăn nheo, đôi mắt đang dần kéo mây, cầm những tờ vé số đi mời từng người qua đường mua giúp họ trước bốn giờ rưỡi chiều, họ đều có con cái. 

Tại sao ở cái tuổi gần đất xa trời họ phải bươn chải như vậy?

Khi đó tôi học lớp 3. Tuổi lên tám tôi không được nuông chiều giống như các bạn cùng trang lứa. Tôi phải mang những túi nhựa nilông đựng các loại rau má, sữa đậu nành, mủ gòn đem ra chợ bán để kiếm tiền giúp mẹ; cái tuổi lên tám đã cho tôi biết được giá trị đồng tiền quý biết chừng nào.

Tôi dành những buổi không đi học ra chợ bán, mỗi túi như vậy ba ngàn, mỗi ngày tiền lời chừng hai mươi ngàn. Mẹ tôi đem ra chợ, lại mua thức ăn cho cả nhà, cứ thế tôi lớn lên. 

Ở tuổi đó, tôi vẫn muốn đi chơi hơn ở chợ, có đôi lần tôi vì ham chơi nên cãi lời mẹ không buôn bán, chỉ muốn ở nhà để đi chơi cùng mấy đứa bạn hàng xóm. Mẹ cũng để tôi chơi, mẹ đi bán thay tôi. Dù nghèo, tôi vẫn được tới trường.

Một ngày chủ nhật, khi trời buổi chiều vẫn trong veo như mật, tia nắng vẫn ngọt dịu dàng, tôi thấy một bà già bán vé số với đôi tay gầy guộc đang kéo lấy từng người đi ngang van xin họ mua giúp bà những tờ vé số trước bốn giờ rưỡi chiều. Bà vừa khóc, vừa năn nỉ người ta mua giúp bà.

Và khi khoảnh khắc giọng hát vui nhộn của ca sĩ vào bốn giờ rưỡi chiều vang lên: "Xổ số kiến thiết mang niềm vui đến cho mọi nhà...", tôi thấy trong đôi mắt bà có gì đó rơi ra. Bà khóc.

Buổi chiều, tôi xách cái thùng nhựa tròn và cái mâm đựng đồ bán còn dư đem về (do tôi ham chơi). Đồ bán còn dư khá nhiều, hôm nay tôi bán không được, tôi sợ mẹ mình la. 

Khi về tôi thấy mẹ đang cặm cụi vò quần áo cho tôi. Thấy đồ bán còn dư khá nhiều nhưng mẹ không hề la, mẹ còn đi vào bếp bới cho tôi chén cơm cùng cá lóc kho tiêu, tim tôi như vỡ òa.

Đó là khoảnh khắc tôi nhận ra rằng: những ông bà già với đôi tay run run, làn da nhăn nheo, đôi mắt đang dần kéo mây, cầm những tờ vé số đi mời từng người qua đường mua giúp họ trước bốn giờ rưỡi chiều, họ đều có con cái. 

Tại sao ở cái tuổi gần đất xa trời họ phải bươn chải như vậy? Sao làm con có thể để ba mẹ mình có cuộc sống như vậy lúc về già? Dẫu biết rằng có người con sẽ giàu, có người con sẽ khổ, nhưng cha mẹ nuôi mười con thì được, cớ sao mười con không nuôi được mẹ cha mình?

Tôi tự nhủ với bản thân mình rằng dẫu tôi có nghèo có khổ, có đi làm công nhân với đồng lương ba cọc ba đồng tôi cũng vẫn không thể nào để ba mẹ mình phải đi bán vé số nhọc nhằn mưu sinh như vậy. Muốn vậy, tôi phải phấn đấu nhiều hơn nữa để chăm lo cho ba mẹ mình.

TTO - Trong cái nắng kỷ lục của miền Trung, ba tôi miệt mài khiêng từng khúc gỗ nặng trĩu trên vai. Nhìn vai áo ba ướt đẫm mồ hôi, giây phút ấy tôi đã khóc, không biết vì quá thương ba hay vì giận bản thân.

LÊ THỊ KIM NGÂN

Bình luận hay

Chia sẻ

Tuổi Trẻ Online Newsletters

Đăng ký ngay để nhận gói tin tức mới

Tuổi Trẻ Online sẽ gởi đến bạn những tin tức nổi bật nhất

Bình luận (0)
Tối đa: 1500 ký tự
Chủ đề: bà già vé số

Tin cùng chuyên mục

Ký ức những lần tách - nhập tỉnh - Kỳ 8: Một thời Hậu Giang cứu đói lúa gạo cho các tỉnh

Với chủ trương "phải có không gian lớn để phát triển", tỉnh Hậu Giang được thành lập trên cơ sở hợp nhất tỉnh Cần Thơ và Sóc Trăng.

Ký ức những lần tách - nhập tỉnh - Kỳ 8: Một thời Hậu Giang cứu đói lúa gạo cho các tỉnh

Ký ức những lần tách - nhập tỉnh - Kỳ 7: Bình Trị Thiên sau thời khói lửa

Trong các tỉnh lớn được hợp nhất từ các tỉnh nhỏ sau năm 1975 ở nước ta thì tỉnh Bình Trị Thiên là một hiện tượng có nhiều điểm khác biệt so với các địa phương...

Ký ức những lần tách - nhập tỉnh - Kỳ 7: Bình Trị Thiên sau thời khói lửa

Ký ức những lần tách nhập tỉnh - Kỳ 6: Quảng Nam, Đà Nẵng về lại một nhà sau 28 năm

Trong nhiều tỉnh thành cả nước, Đà Nẵng và Quảng Nam có mối lương duyên đặc biệt khi nhiều lần chia tách, tái hợp.

Ký ức những lần tách nhập tỉnh - Kỳ 6: Quảng Nam, Đà Nẵng về lại một nhà sau 28 năm

Lời cảm ơn từ trái tim của người thương binh Nghệ An

'Cảm ơn nghĩa tình, sự tận tụy của báo Tuổi Trẻ, bố tôi và gia đình cảm nhận được tình người ấm áp giữa thành phố đông đúc, xa lạ'.

Lời cảm ơn từ trái tim của người thương binh Nghệ An

'Ai bánh mì nóng giòn đây' ở Himalayas

'Thành công rồi!' - chị Võ Thị Kim Cương reo lên khi mẻ bánh mì làm tại Nepal được nướng thành công sau hàng chục lần thất bại trước đó. Lần đầu tiên bánh mì chuẩn Việt Nam đặc ruột thơm ngon xuất hiện tại xứ sở dãy Himalayas hùng vĩ.

'Ai bánh mì nóng giòn đây' ở Himalayas

Ký ức những lần tách - nhập tỉnh - Kỳ 5: Phú là giàu có, Khánh là mừng vui

Cái tên sao khéo đậm đà - Phú là giàu có, Khánh là mừng vui, hai câu thơ của nhà thơ Sóng Hồng - Trường Chinh khi ông là chủ tịch Hội đồng Nhà nước về thăm Phú Khánh, đã nhắc nhớ cho nhiều người về vẻ giàu đẹp một thời của tỉnh này.

Ký ức những lần tách - nhập tỉnh - Kỳ 5: Phú là giàu có, Khánh là mừng vui
Tất cả bình luận (0)
Ý kiến của bạn sẽ được biên tập trước khi đăng, xin vui lòng viết bằng tiếng Việt có dấu.
Được quan tâm nhất
Mới nhất
Hiện chưa có bình luận nào, hãy là người đâu tiên bình luận về bài viết.
Tối đa: 1500 ký tự
Avatar
Đăng ký bằng email
Khi bấm "Đăng ký" đồng thời bạn đã đồng ý với điều khoản của toà soạn Đăng ký
Đăng nhập
Thông tin bạn đọc Thông tin của bạn đọc sẽ được bảo mật an toàn và chỉ sử dụng trong trường hợp toà soạn cần thiết để liên lạc với bạn.
Gửi bình luận
Đóng
Hoàn thành
Đóng

Bình luận (0)
Tối đa: 1500 ký tự
Tất cả bình luận (0)
Ý kiến của bạn sẽ được biên tập trước khi đăng, xin vui lòng viết bằng tiếng Việt có dấu.
Được quan tâm nhất
Mới nhất
Hiện chưa có bình luận nào, hãy là người đâu tiên bình luận về bài viết.
Tối đa: 1500 ký tự
Avatar