17/03/2013 04:10 GMT+7

Yêu một nàng ca sĩ

Truyện ngắn 1.172 chữ của TỪ NGUYÊN THẠCH
Truyện ngắn 1.172 chữ của TỪ NGUYÊN THẠCH

TT - Nàng không còn trẻ. Đã có một đời chồng và một con trai. Nàng ly dị và một mình nuôi con.

Phóng to
Minh họa: Nguyễn Ngọc Thuần

Tôi quen nàng trong một lần ghé phòng trà A, nơi nàng hát hằng đêm. Sau lời giới thiệu của MC, từ một bàn đối diện chỗ tôi ngồi, cô gái mặc áo đen lẻ loi nãy giờ bước lên sàn diễn. Gương mặt nàng không quá đẹp để có thể hấp dẫn cánh đàn ông, thậm chí hơi gầy hai bên gò má, cổ và vai. Nhưng giọng hát nàng thì cuốn hút lấy tôi. Quân ngồi cạnh nói hát được đó chứ. Tôi không trả lời vì mải lắng nghe.

Quân cầm bông có gắn tiền lên sân khấu tặng khi nàng nghỉ giữa bài hát. Nàng cầm lấy nói cám ơn không khách sáo. Tiếng hát nàng lại cất lên. Tôi lắng nghe. Nhắm mắt. Cảm giác như đang trôi trên một dòng sông hoài niệm. Tuổi thơ. Quê nhà. Những ngày lang thang tìm việc. Những tối ôm đàn gảy khúc sonata ánh trăng… Bất chợt có tiếng cám ơn hai anh bên cạnh. Tôi choàng mở mắt. Nàng ca sĩ hát xong tới bàn cám ơn khách tặng hoa.

Tôi mời nàng một ly vang trắng. Nàng gật đầu và xin phép được ngồi vào bàn. Nàng hỏi các anh có thường ghé quán không. Tôi trả lời lần đầu. Quân nói em có giọng hát lạ. Có chút gì xa vắng, hững hờ mà lại cuốn hút người nghe. Nàng cười nói anh nói quá lời. Không quá lời đâu. Tôi nói. Nàng nói như vậy có lẽ em hát bằng kỷ niệm buồn. Quân nói em có những kỷ niệm nào có thể chia sẻ cùng tụi anh không. Nàng xin phép hút thuốc. Từ cái giỏ xách nhỏ nhắn như hộp đựng viết của nữ sinh, nàng lấy ra gói Cargill màu xanh đốt thuốc sành điệu.

Thế là tôi quen Vân. Những lần sau không có Quân tôi vẫn tìm tới phòng trà A. Không biết tại sao. Đôi khi đang giảng bài trong lớp tôi thừ người ra vì chợt nghe thoáng qua đầu tiếng hát của Vân. Ẩn Lan ơi mái tóc thề… Ẩn Lan ơi em dỗi em hờn… Ẩn Lan ơi như những cơn buồn… Em ơi gọi em là đóa hoa sầu. Đừng gọi em là đóa hoa sầu nghe. Có lần Vân nói thế khi hát xong bài Gọi em là đóa hoa sầu, đến ngồi cạnh tôi đốt thuốc. Chung quanh, những ánh mắt đàn ông ném qua ganh tị. Nàng tạo nơi tôi sự tin cậy. Còn tôi không biết tạo ra gì ở nàng mà mỗi lần có tôi nàng rất vui. Nàng nói nhiều. Có lần tôi tới quán trễ, nàng chạy tới nói em tưởng anh không tới. Và lần nào tôi cũng ngồi tới khi quán đóng cửa.

Một lần tiễn tôi ra cửa, bất ngờ nàng hôn vào môi tôi.

Tôi không nói với Quân mối quan hệ giữa tôi với Vân. Tôi không thích mình trở thành đề tài để mọi người ngồi tám trong cơ quan.

Mùa hè, các em sinh viên rủ tôi đi chơi biển. Tôi đưa Vân theo. Đêm lửa trại, các em sinh viên ca hát nhưng Vân không hát dù tôi nài nỉ. Khi còn hai người trong phòng tôi hỏi Vân sao không hát. Vân nói em xin lỗi anh nhưng em đang muốn quên đi cái nghề của em. Vì sao. Vì ở phòng trà em không sống cho mình. Em là thứ để người ta mua vui. Em phải chiều. Còn ở đây em thích được là mình. Nàng ôm cổ tôi nói những giây phút quý giá như thế này em muốn giữ lại. Tôi ôm lấy nàng. Cổ tôi nghèn nghẹn.

Nàng kể hồi nhỏ ở với bà ngoại. Ba mẹ nàng chia tay khi nàng lên ba. Nàng kể ba lấy súng bắn thủng ngực mẹ. Máu phọt ra. Nàng chứng kiến. Sau đó ba nàng kê súng vào đầu bóp cò. Nàng chứng kiến. Âm nhạc chữa lành vết thương tuổi thơ của nàng. Nàng nói. Những bài hát thiếu nhi nuôi nàng lớn lên… Năm mười tám tuổi nàng đi hát để nuôi bà ngoại. Rồi ngày kia có một người đàn ông tới nghe, nói sẽ lăng xê tiếng hát của nàng. Nàng ngây thơ nói không cần. Nếu hát hay thì mọi người sẽ biết. Gã cốc đầu nàng nói rồi em sẽ hiểu. Không phải tài năng làm nên nghệ thuật mà đồng tiền làm nên nghệ thuật. Tiền cát sê càng cao có nghĩa tiếng hát càng có giá. Chân lý nghệ thuật chỉ đơn giản thế thôi. Nhưng hồi đó nàng còn thánh thiện. Nàng không có nhu cầu được lăng xê. Nàng nghĩ đơn giản người đàn ông ấy yêu nàng. Và nàng cũng chỉ cần có thế. Thứ nàng thiếu suốt tuổi thơ…

Nàng nói nàng không có tuổi thơ, không biết tình cha, tình mẹ, không hiểu tình nghĩa vợ chồng. Mọi thứ sao quá mơ hồ với nàng. Chỉ tiếng hát của nàng khi cất lên là nỗi đau có thật. Nó khắc khoải, đợi chờ. Chỉ cần một bàn tay nắm là nàng có thể khóc. Và một hôm tôi bước vào đời nàng.

Đó là thời gian hạnh phúc nhất của em. Nàng nói. Nhưng hạnh phúc là điều gì quá xa xỉ với một cô ca sĩ trời bắt phải đau khổ suốt đời. Tôi yêu nàng thật sự. Đó là khoảng thời gian tôi sống chung với mộng mị nhiều hơn đời thực bên ngoài. Tôi trôi trong giọng hát của nàng. Ở đó có vị mặn của nước mắt. Nàng hát bằng sự ám ảnh của phận người.

Chúng tôi dọn về ở trong một căn hộ chung cư bình dân. Lương giáo viên của tôi không đủ cho nàng được ở một nơi tốt hơn dù lòng tôi rất muốn. Lúc này con trai nàng gửi bà ngoại. Ở chung tôi mới nhận ra nàng có cuộc sống thật khác lạ. Nàng ngủ dậy rất muộn. Có hôm quá trưa tôi đi dạy về vẫn thấy nàng còn ngủ. Tôi làm thức ăn rồi gọi nàng dậy. Buổi chiều, tôi vừa về nhà là nàng sửa soạn ra đi. Nhiều hôm tôi ở nhà một mình, buồn quá uống hết cả chai vodka rồi ngủ khò. Nàng về lúc nào không hay. Tôi lại dậy sớm đi dạy lúc nàng đang ngủ.

Nếu bạn hỏi tôi từng yêu một cô ca sĩ, thú thật tôi sẽ ngập ngừng vì không biết chắc đó là câu chuyện có thật hay mơ. Chỉ biết từ đó khi nghe câu hát Khi biết em mang kiếp cầm ca, đêm đêm phòng trà đem tiếng hát dâng cho mọi người. Hỏi rằng anh ơi còn yêu em nữa không… là tôi muốn khóc.

Truyện ngắn 1.172 chữ của TỪ NGUYÊN THẠCH

Bình luận hay

Chia sẻ

Tuổi Trẻ Online Newsletters

Đăng ký ngay để nhận gói tin tức mới

Tuổi Trẻ Online sẽ gởi đến bạn những tin tức nổi bật nhất

Bình luận (0)
Tối đa: 1500 ký tự

Tin cùng chuyên mục

Tạm dừng tu bổ 5 biệt thự khu lầu Bảo Đại ở Nha Trang do vướng pháp lý

5 biệt thự tại khu lầu Bảo Đại ở Cầu Đá (TP Nha Trang, tỉnh Khánh Hòa) tạm dừng tu bổ, do cơ quan chức năng đang làm việc với chủ đầu tư để gỡ vướng pháp lý.

Tạm dừng tu bổ 5 biệt thự khu lầu Bảo Đại ở Nha Trang do vướng pháp lý

Diễn viên Mai Châu, bà Nghị Quế của điện ảnh Việt Nam, qua đời

Diễn viên Mai Châu - người gây ấn tượng với vai bà Nghị Quế trong phim Chị Dậu - qua đời ở tuổi 98 lúc 3h10 sáng 24-5.

Diễn viên Mai Châu, bà Nghị Quế của điện ảnh Việt Nam, qua đời

Không có người, vũ trụ sẽ thiếu những câu chuyện sâu sắc

Trong một buổi giao lưu về sách Bạn là vũ trụ, nhà nghiên cứu Nhật Chiêu cho rằng vũ trụ là đại dương và con người là những ngọn sóng nhấp nhô. Ý thức của con người góp phần định hình nên vũ trụ.

Không có người, vũ trụ sẽ thiếu những câu chuyện sâu sắc

Tìm kiếm dấu tích xá lợi Phật hoàng Trần Nhân Tông

Trong khi xá lợi Đức Phật từ Ấn Độ được người Việt rất quan tâm, nhiều người không biết Việt Nam cũng có hộp xá lợi được cho là của Phật hoàng Trần Nhân Tông.

Tìm kiếm dấu tích xá lợi Phật hoàng Trần Nhân Tông

Tâm lý sính ngoại của người Việt sẽ giảm đi

PGS.TS.KTS Vũ Hồng Cương cho rằng trong lĩnh vực nội thất, kiến trúc, tâm lý sính ngoại của người Việt sẽ giảm đi, những lâu đài giả cổ nguy nga, những công trình nhại kiến trúc Pháp ít dần, thay bằng những công trình hiện đại.

Tâm lý sính ngoại của người Việt sẽ giảm đi

48 năm bún riêu nấu củi, ngày bán trăm tô, bún nhiều gấp đôi nơi khác

Trong con hẻm 72 trên đường Bành Văn Trân, quận Tân Bình, TP.HCM có một quán bún riêu khá đặc biệt, bởi được nấu bằng bếp củi trong 48 năm qua.

48 năm bún riêu nấu củi, ngày bán trăm tô, bún nhiều gấp đôi nơi khác
Tất cả bình luận (0)
Ý kiến của bạn sẽ được biên tập trước khi đăng, xin vui lòng viết bằng tiếng Việt có dấu.
Được quan tâm nhất
Mới nhất
Hiện chưa có bình luận nào, hãy là người đâu tiên bình luận về bài viết.
Tối đa: 1500 ký tự
Avatar
Đăng ký bằng email
Khi bấm "Đăng ký" đồng thời bạn đã đồng ý với điều khoản của toà soạn Đăng ký
Đăng nhập
Thông tin bạn đọc Thông tin của bạn đọc sẽ được bảo mật an toàn và chỉ sử dụng trong trường hợp toà soạn cần thiết để liên lạc với bạn.
Gửi bình luận
Đóng
Hoàn thành
Đóng

Bình luận (0)
Tối đa: 1500 ký tự
Tất cả bình luận (0)
Ý kiến của bạn sẽ được biên tập trước khi đăng, xin vui lòng viết bằng tiếng Việt có dấu.
Được quan tâm nhất
Mới nhất
Hiện chưa có bình luận nào, hãy là người đâu tiên bình luận về bài viết.
Tối đa: 1500 ký tự
Avatar