Truyện ngắn TTCT
TTCT - Sau hai năm chung sống, anh chưa kịp tìm hiểu về vợ thì cô đã mất. Hai năm đó, cô quẩn quanh trong nhà.

TTCT - Đến giờ, nghe đến chữ "nghèo", tôi vẫn nhớ mảnh đất mỏng hình tam giác đó. Và tôi băn khoăn, không biết ai đang sống ở đó bây giờ.

TTCT - Em bé Phù Đổng, tuy không được mẹ cho bú bầu ngực sữa no tròn mềm mại và lưng tưng. Em vươn vai đứng dậy và vượt biển đi tìm cha...

TTCT - Mẹ tôi vẫn cố tưới nước, nhưng cây vọng cách đã chết hẳn. Trong một chiều ảm đạm, cái Thoan cầm cuốc đánh cây vọng cách lên, rồi trồng vào đó một cây con khác

TTCT - "Khi lá phong ba già thì chiếc tổ sẽ rụng theo thôi con à. Sự chia tay cái cũ luôn ghi dấu những sự trưởng thành. Bầy chim non sẽ lớn lên và xây những tổ ấm mới. Rồi bác sẽ gửi cho con một cái tổ chích bông không bao giờ rụng".

TTCT - Sương mù tháng giêng. Không khí ướt chảy thành một thứ dung môi màu sữa đục hòa tan mọi cảnh vật bên đường. Thỉnh thoảng một rặng xoan khẳng khiu hay đôi gốc gạo già mờ ảo lướt qua kính xe.

TTCT - Nhiều lần ông toan cúi xuống nhặt một quả sấu, chùi vội vào vạt áo, đưa lên miệng. Nhưng ông đành kìm lại. Ông không muốn bị coi là lão già nhặt lá đá ống bơ...

TTCT - Cái chết, nói cho văn vẻ, là chuyến đi cuối cùng của đời người. Chuyến đi gặp lại tiên tổ. Sống cũng gia đình mà chết cũng gia đình đó thôi. Có chi mà lo.

TTCT - Trên đời này có nhiều thứ mình đã thấy hằng ngày, đã nhìn ngắm, vuốt ve hàng giờ, đã biết - thậm chí cho rằng đã biết tường tận, chợt một ngày giật mình nhận ra mình không biết gì cả, hoặc không hề biết một cách rõ ràng về nó như mình vẫn nghĩ.

TTCT - "Trong nó không có sự ngây thơ, không có sự chính trực, không có cả ý thức về tội lỗi hay ý thức về việc được chọn lên thiên đàng. Gã trai mà bà đang thấy đây đón nhận cả cái thiện lẫn cái ác một cách không thiên vị...".
