28/06/2014 02:43 GMT+7

Những kiểu "xài chùa"... tẹt ga!

KIM THOA
KIM THOA

TT - Một lần tôi vào Trường đại học Khoa học xã hội và nhân văn Hà Nội có chút việc. Khi vào nhà vệ sinh để rửa tay, tôi thấy một nhóm sinh viên nữ túm tụm nhau lại để trang điểm và cười nói vui vẻ.

Bên cạnh đó là vòi nước vẫn chảy ở bồn rửa tay mà không ai chịu vặn lại. Tôi hỏi như nhắc nhở chân tình: “Rửa tay xong sao các em không vặn vòi lại, để nước chảy thế này phí lắm” thì cả nhóm tròn xoe mắt tỏ vẻ tức tối. Một em mát mẻ: “Của chùa mà chị, phải mình đâu mà tiếc”. Em khác đế theo: “Vặn chi cho mất công chị ơi!...”. Nói rồi các em lại tập trung vào việc trang điểm cho thật đẹp. Khi tôi vừa bước chân ra khỏi cửa nhà vệ sinh thì có tiếng nói cố ý với theo: “Bày đặt”.

Những chuyện tương tự vậy tôi gặp không phải hiếm. Lần khác vào siêu thị Big C Thăng Long (Hà Nội), tôi thấy mấy vòi nước thi nhau chảy mà chẳng có ai rửa cả. Rồi khi có nhân viên vệ sinh bước vào nhắc nhở một người vừa rửa tay nhưng không vặn vòi lại thì khách hàng cau có, nặng lời. Có cô gái xinh đẹp còn cố tình làm nước bắn tung tóe ra sàn để “trả đũa” nhân viên vệ sinh lắm lời nhắc nhở.

Hầu hết ở những nơi như trường học, siêu thị, chuyện bóng đèn không ai tắt hay vòi nước chảy vô tư trong nhà vệ sinh đã trở thành chuyện thường.

Ngay trong cơ quan tôi, cấp trên chỉ thị xuống là phải tiết kiệm (điện, nước, giấy...). Thế nhưng mùa hè nóng nực thế này, trong phòng có bao nhiêu quạt là được bật hết, cùng lúc mở máy điều hòa và mở cả cửa sổ... Đến buổi trưa, mạnh ai người ấy đi ăn, không còn ai trong phòng mà máy điều hòa, quạt vẫn mở vù vù. Máy vi tính thì bị quên tắt vì lý do: mất công khởi động lại. Thế mới có chuyện một người từ sáng đến chiều đi vắng nhưng máy vi tính của người đó vẫn đang hoạt động vì trước khi đi ra ngoài chủ nhân... quên tắt.

Ở cơ quan thì dùng điện, nước, giấy “tẹt ga” vậy. Nhưng mỗi khi Nhà nước thông báo tăng giá điện, giá nước ai cũng la oai oái. Một số đồng nghiệp còn rỉ tai nhau cách tiết kiệm điện, nước ở nhà. Đến khi bị phê bình lại cãi quanh co như quên, vội quá nên chưa kịp tắt, chẳng ai chịu nhận lỗi về mình cả.

Cái đáng nói là nếu nhắc nhở sẽ bị nhìn thiếu thiện cảm, bị cho rằng can thiệp vào quyền riêng tư cá nhân, nhiều chuyện, rảnh rỗi sinh nông nổi... Chính sự thẳng thắn của tôi đã làm mất lòng không ít đồng nghiệp.

Còn bao nhiêu bóng đèn chưa tắt, vòi nước chảy vô tư, máy vi tính “không tắt vì mất công khởi động lại”? Thật buồn làm sao chuyện “xài chùa” và tư tưởng “cha chung không ai khóc” vẫn đều đặn diễn ra ở đâu đấy hằng ngày...

KIM THOA

Bình luận hay

Chia sẻ

Tuổi Trẻ Online Newsletters

Đăng ký ngay để nhận gói tin tức mới

Tuổi Trẻ Online sẽ gởi đến bạn những tin tức nổi bật nhất

Bình luận (0)
Tối đa: 1500 ký tự

Tin cùng chuyên mục

Ba chiến sĩ cảnh sát cơ động Quảng Trị kịp thời hiến máu cứu người

Nhận tin một phụ nữ mắc bệnh hiểm nghèo đang thiếu máu, 3 chiến sĩ cảnh sát cơ động lập tức đến bệnh viện, hiến 3 đơn vị máu kịp thời giúp người bệnh qua cơn nguy kịch.

Ba chiến sĩ cảnh sát cơ động Quảng Trị kịp thời hiến máu cứu người

Chúng ta cần làm gì trong vận hội mới?

Chương mới của non sông thì chúng ta cũng nên trở thành những người mới, và cùng đoàn kết chung lòng đưa hình ảnh của giang sơn đi lên.

Chúng ta cần làm gì trong vận hội mới?

Gap Month, tháng nghỉ để 'reset' cuộc đời

Có lẽ ai cũng từng có một giai đoạn như vậy, không hẳn là tuyệt vọng, cũng không còn nhiệt huyết. Chỉ là… mỏi. Mỏi vì công việc cứ lặp đi lặp lại.

Gap Month, tháng nghỉ để 'reset' cuộc đời

Trào lưu 'xuyên không' với Google Maps để gặp lại cảnh cũ người xưa vẫn đang lan tỏa

Google Maps vẫn đang là từ khóa chưa hạ nhiệt với nhiều câu chuyện xúc động được cư dân mạng lan tỏa trên mạng xã hội.

Trào lưu 'xuyên không' với Google Maps để gặp lại cảnh cũ người xưa vẫn đang lan tỏa

Ở lại thành phố, ở lại với anh

Trước làn sóng "bỏ phố về quê", họ chọn cách giữ quê hương trong trái tim và bám trụ lại TP.HCM để gây dựng gia đình, tiếp tục theo đuổi những giấc mơ thời son trẻ.

Ở lại thành phố, ở lại với anh

Ai rồi cũng đi đến tuổi già mong manh

Mẹ tôi kể ông ngoại tôi như vầng trăng khuất sau mây, để lại khoảng trời thương nhớ khi tôi còn là mầm xanh chưa kịp hé.

Ai rồi cũng đi đến tuổi già mong manh
Tất cả bình luận (0)
Ý kiến của bạn sẽ được biên tập trước khi đăng, xin vui lòng viết bằng tiếng Việt có dấu.
Được quan tâm nhất
Mới nhất
Hiện chưa có bình luận nào, hãy là người đâu tiên bình luận về bài viết.
Tối đa: 1500 ký tự
Avatar
Đăng ký bằng email
Khi bấm "Đăng ký" đồng thời bạn đã đồng ý với điều khoản của toà soạn Đăng ký
Đăng nhập
Thông tin bạn đọc Thông tin của bạn đọc sẽ được bảo mật an toàn và chỉ sử dụng trong trường hợp toà soạn cần thiết để liên lạc với bạn.
Gửi bình luận
Đóng
Hoàn thành
Đóng

Bình luận (0)
Tối đa: 1500 ký tự
Tất cả bình luận (0)
Ý kiến của bạn sẽ được biên tập trước khi đăng, xin vui lòng viết bằng tiếng Việt có dấu.
Được quan tâm nhất
Mới nhất
Hiện chưa có bình luận nào, hãy là người đâu tiên bình luận về bài viết.
Tối đa: 1500 ký tự
Avatar