19/06/2018 15:16 GMT+7

Một nỗi sợ và một cuộc sống khác

CÔ TRẦN (Q.2, TP.HCM)
CÔ TRẦN (Q.2, TP.HCM)

TTO - Nhờ một khoảnh khắc đáng sợ trong đời, tôi đã học được cách tận hưởng cuộc sống và đón nhận mỗi ngày như một món quà vô cùng đặc biệt, vô cùng quý giá.

Một nỗi sợ và một cuộc sống khác - Ảnh 1.

Một đêm giữa tháng 4-2018, như nhiều ngày trước đó, tôi thức dậy lúc 2 giờ sáng vì cơn đau rát và ngứa cổ họng không dứt, thứ từng khiến tôi bị ho dai dẳng. 

Cảm thấy có gì đó vướng trong cổ họng, tôi soi gương, dùng đèn pin kiểm tra và phát hiện một thứ khiến tôi thật sự kinh hoàng: một khối u rõ mồn một, nhô hẳn lên trên bề mặt cuống lưỡi bên phải.

Đầu óc tôi quay cuồng. Điều đầu tiên tôi nghĩ được lúc đó là một cái chết đau đớn vì căn bệnh ung thư họng. Tôi vốn mắc bệnh viêm họng mãn tính và đoan chắc khối u kia là kết quả của một quá trình viêm nhiễm kéo dài mà chưa bao giờ được điều trị dứt điểm.

Tôi hoang mang cực độ, lập tức gọi chồng dậy, kể cho anh nghe sự tình và bắt đầu nói những lời... trăng trối. Kể từ thời điểm phát hiện ra thứ kinh hoàng đó, mọi thứ khác với tôi đều vô nghĩa. 

Điều duy nhất tôi mong muốn là: được sống! Sự nghiệp, công việc, tiền của, các mối quan hệ... có cũng được, không có chắc chắn cũng sẽ không sao.

Tôi chợt nhận ra bao lâu nay mình quá phung phí thời giờ quý giá vào những chuyện không đâu, sống những ngày tệ hại với chứng nghiện games trên điện thoại cùng vô số những suy nghĩ, thái độ, hành vi tiêu cực. Tôi từng nhiều lần toan tự tử vì những chuyện không đáng. 

Tôi từng hận cha ruột vì đã để chị em tôi sống cực khổ thiếu đói, nợ nần vây quanh suốt thời niên thiếu. Tôi từng ghét mẹ ruột của mình vì đã bỏ mặc tôi chống chọi với mọi khó khăn từ bé, thậm chí bà cũng chưa từng có một lần quan tâm chăm sóc trong hai lần tôi trải qua hai ca sinh khó, tưởng chết trên bàn đẻ.

Tôi từng oán ghét gia đình chồng, ganh tị với cô em chồng và các em dâu vì các cô ấy luôn có đến hai người mẹ ở bên chăm sóc khi sinh nở, được giúp đỡ chăm con để có thể theo đuổi sự nghiệp. 

Còn tôi, vì là con cả nên luôn phải tự lo. Tôi tự nhận thấy bản thân quá thiệt thòi vì bên cạnh mình không hề có một người ruột thịt nào đủ tin tưởng và đủ yêu thương để làm chỗ dựa tinh thần, kể cả trong những giây phút sinh tử.

Tôi giam hãm, trói buộc bản thân và tự tra tấn tâm hồn bằng những suy nghĩ cố chấp, hẹp hòi, bé mọn như thế và bị trầm cảm kéo dài ở cả hai lần sinh. Vì thế, tôi gần như tuyệt giao với tất cả mọi người và sống (hay tồn tại) một cách mờ nhạt, dật dờ với thái độ chán đời, hoài nghi và thù ghét mọi thứ...

...Cho đến cái khoảnh khắc kinh hoàng khi tôi phát hiện khối u ghê sợ...

Đó là khoảnh khắc kinh khủng nhất. Đêm đó là đêm dài nhất trong đời mà tôi từng trải qua.

Mới 6 giờ sáng, tôi đã khăn gói chuẩn bị đi bệnh viện ung bướu thành phố để khám. Trong tâm trạng của kẻ mang án tử, tôi suy sụp hoàn toàn. Tôi sắp chết thật sao? Nghĩ đến hai đứa con gái còn quá nhỏ, đứa út còn chưa dứt sữa, tim tôi thắt lại. 

Ngồi chờ đến lượt khám, tôi mong một phép mầu xảy đến với mình. Tôi ước chưa từng mang thứ kinh khủng đó trong người. Tôi ước tất cả chỉ là một cơn ác mộng, ước mình được sống thêm 10 năm nữa thôi, để chờ con lớn thêm chút nữa.

Người khám cho tôi là một bác sĩ rất trẻ. Ngay khi vị bác sĩ chẩn đoán rằng tôi chỉ bị viêm họng quá phát chứ chưa phải ung thư, tôi cảm thấy như mình vừa chết đi sống lại.

Sau đó, tôi không dám đi khám lại vì e sợ bác sĩ trẻ kia... chẩn đoán nhầm. Đến giờ này, sau gần hai tháng kể từ lúc phát hiện khối u, tôi vẫn còn bị chứng viêm họng hành hạ mỗi ngày. Song, sau đó tôi đã sống khác hoàn toàn.

Tôi sống như thể hôm nay là ngày cuối cùng được sống. Tôi không còn oán giận người thân, bỏ thói ganh tị đàn bà, ngừng ta thán, thôi hoài nghi và luôn quý trọng những gì mình đang có. Tôi dắt con đi dạo mỗi ngày, hân hoan ngắm từng bông hoa dại nở, tận hưởng từng phút trôi qua. 

Quan trọng hơn, tôi đã chủ động làm lành với người thân, tha thứ cho bản thân và tất cả những ai đã từng làm mình tổn thương. Nhờ đó, những mối quan hệ được hàn gắn và tốt dần lên. Tôi cảm thấy cuộc đời của mình như được sang trang, đóng lại những trang u ám nhất và mở ra những năm tháng rực rỡ phía trước.

Bây giờ, mỗi khi gặp khó khăn, tôi đều nhớ lại khoảnh khắc kinh hoàng khi phát hiện khối u trong cổ họng và tự nhủ: mình thật may mắn vì hôm nay còn được sống! 

Nhờ một khoảnh khắc đáng sợ trong đời, tôi đã học được cách tận hưởng cuộc sống và đón nhận mỗi ngày như một món quà vô cùng đặc biệt, vô cùng quý giá như thế đó!

TTO - Trong tích tắc, một sự cố xảy ra với tác giả và hơn cả sự may mắn về mạng sống, cô ấy đã biết sống và sống như mỗi ngày được sống.

Một nỗi sợ và một cuộc sống khác - Ảnh 3.
CÔ TRẦN (Q.2, TP.HCM)

Bình luận hay

Chia sẻ

Tuổi Trẻ Online Newsletters

Đăng ký ngay để nhận gói tin tức mới

Tuổi Trẻ Online sẽ gởi đến bạn những tin tức nổi bật nhất

Bình luận (0)
Tối đa: 1500 ký tự

Tin cùng chuyên mục

Lời cảm ơn từ trái tim của người thương binh Nghệ An

'Cảm ơn nghĩa tình, sự tận tụy của báo Tuổi Trẻ, bố tôi và gia đình cảm nhận được tình người ấm áp giữa thành phố đông đúc, xa lạ'.

Lời cảm ơn từ trái tim của người thương binh Nghệ An

'Ai bánh mì nóng giòn đây' ở Himalayas

'Thành công rồi!' - chị Võ Thị Kim Cương reo lên khi mẻ bánh mì làm tại Nepal được nướng thành công sau hàng chục lần thất bại trước đó. Lần đầu tiên bánh mì chuẩn Việt Nam đặc ruột thơm ngon xuất hiện tại xứ sở dãy Himalayas hùng vĩ.

'Ai bánh mì nóng giòn đây' ở Himalayas

Ký ức những lần tách - nhập tỉnh - Kỳ 5: Phú là giàu có, Khánh là mừng vui

Cái tên sao khéo đậm đà - Phú là giàu có, Khánh là mừng vui, hai câu thơ của nhà thơ Sóng Hồng - Trường Chinh khi ông là chủ tịch Hội đồng Nhà nước về thăm Phú Khánh, đã nhắc nhớ cho nhiều người về vẻ giàu đẹp một thời của tỉnh này.

Ký ức những lần tách - nhập tỉnh - Kỳ 5: Phú là giàu có, Khánh là mừng vui

Ký ức những lần tách - nhập tỉnh - Kỳ 4: 'Miền đất hứa' giữa hai bờ Cửu Long

Tỉnh Cửu Long rộng lớn nằm giữa sông Tiền và sông Hậu một thời được những người tâm huyết với vùng đất gọi là 'miền đất hứa'.

Ký ức những lần tách - nhập tỉnh - Kỳ 4: 'Miền đất hứa' giữa hai bờ Cửu Long

Những đôi giày độc bản ở làng phong Quy Hòa

Có bàn chân không còn ngón, có bàn chân chỉ còn lại phần gót, có những trường hợp chỉ còn một nửa bàn chân, thậm chí cụt hẳn hai chân.

Những đôi giày độc bản ở làng phong Quy Hòa

Ký ức những lần tách - nhập tỉnh - Kỳ 3: Ai về phương Nam, ghé thăm tỉnh Cửu Long

Một thời, tỉnh Vĩnh Long và Trà Vinh là một với tên gọi tỉnh Vĩnh Trà, sau đó đổi tên thành tỉnh Cửu Long.

Ký ức những lần tách - nhập tỉnh - Kỳ 3: Ai về phương Nam, ghé thăm tỉnh Cửu Long
Tất cả bình luận (0)
Ý kiến của bạn sẽ được biên tập trước khi đăng, xin vui lòng viết bằng tiếng Việt có dấu.
Được quan tâm nhất
Mới nhất
Hiện chưa có bình luận nào, hãy là người đâu tiên bình luận về bài viết.
Tối đa: 1500 ký tự
Avatar
Đăng ký bằng email
Khi bấm "Đăng ký" đồng thời bạn đã đồng ý với điều khoản của toà soạn Đăng ký
Đăng nhập
Thông tin bạn đọc Thông tin của bạn đọc sẽ được bảo mật an toàn và chỉ sử dụng trong trường hợp toà soạn cần thiết để liên lạc với bạn.
Gửi bình luận
Đóng
Hoàn thành
Đóng

Bình luận (0)
Tối đa: 1500 ký tự
Tất cả bình luận (0)
Ý kiến của bạn sẽ được biên tập trước khi đăng, xin vui lòng viết bằng tiếng Việt có dấu.
Được quan tâm nhất
Mới nhất
Hiện chưa có bình luận nào, hãy là người đâu tiên bình luận về bài viết.
Tối đa: 1500 ký tự
Avatar