Gửi người thương
TTO - Tết năm nào cũng thế, đơn điệu, nhưng em quen rồi. Giờ em lại cảm thấy đang yên đang lành bỗng dưng nhớ anh.

TTO - Ông xã à, chỉ còn hơn 2 tuần nữa là đến Tết nhỉ. Vậy mà vợ chồng mình còn rong ruổi trên những chuyến xe đường dài chuyển hàng từ Nam ra Bắc.

TTO - Ngày xe cấp cứu đưa em út về để trút hơi thở cuối cùng, bố như con gấu bị thương, đôi vai rũ xuống. Những chị em khác của con gào khóc chạy về phía em, còn con chạy về phía bố. Con lo sợ, bố - động lực của gia đình - sẽ sụp xuống.

TTO - Cuộc sống bộn bề cuốn em đi trong hối hả và lo toan. Em quên mất mình vẫn chỉ là một người phụ nữ với sức vóc nhỏ bé và đôi tay yếu mềm. Em chỉ nhớ mình phải cố gắng gấp bội phần để con gái chúng ta được ấm êm và được bù đắp.

TTO - Anh giờ đã hết hối tiếc những gì đã qua rồi, sẽ yêu người tiếp theo nhiều hơn em, nhưng sẽ tỉnh táo khi chia lìa.

TTO - Ngày mới lớn, anh được mệnh danh là "gã trai đào hoa", nhưng giờ sao lại khờ khạo đến vậy. Có bao giờ em thắc mắc không?

TTO - Những ngày cuối năm, con người ta tất bật với mọi thứ, còn em cố gắng tất bật với cảm xúc, để cố lướt qua cảm giác đau đớn, tiếc nuối mà chỉ trong thời gian ngắn, hai ta đã mặn nồng.

TTO - Con đi qua bốn năm đại học bằng những đồng tiền còm cõi mặn chát mồ hôi, vừa ngọt lịm ân tình của mẹ. Bóng mẹ dưới hiên nhà mỗi lần về như bóng mát che kín đời con bằng tình mẫu tử.

TTO - Nhạc rình rang, đèn lập lòe xanh đỏ, những cơn gió miên man vô tình... làm anh nhớ đến mùa Giáng sinh năm ấy.
