08/04/2015 14:18 GMT+7

​Cơm từ thiện

SONG NGỌC (BÌNH DƯƠNG)
SONG NGỌC (BÌNH DƯƠNG)

Khoa nhiễm nằm heo hút ở tận cùng khuôn viên Bệnh viện Đa khoa tỉnh Bình Dương. Bếp ăn từ thiện Thiện Hòa nằm sát cạnh căngtin, cách một quãng khá xa. Vậy mà mỗi ngày cứ tầm mười giờ rưỡi là tôi thấy cô mang ba cái xô nhựa màu xanh đi ngược lên bếp ăn để lấy cơm và thức ăn, rồi khệ nệ xách về khoa cho bệnh nhân.

Cô Lệ mang cơm từ thiện về khoa cho bệnh nhân (ảnh chụp tại bếp ăn từ thiện Thiện Hòa trong khuôn viên BVĐK tỉnh Bình Dương)

Mỗi lần về đến khoa, vừa đặt ba cái xô thức ăn xuống là cô gọi to: “Cơm bà con ơi... cơm bà con ơi...”. Tức thì thân nhân, bệnh nhân từ các phòng mang cà mèn, tô, chén đến lấy thức ăn.

Chờ khi mọi người lấy xong cô lại đến mang ba cái xô đi. Nếu còn thức ăn thì cô mang ngược lên bếp ăn trả lại, không thì mang ba cái xô đi rửa cất.

Cô tên Phan Thị Tuyết Lệ, 53 tuổi, góa bụa đã 15 năm, làm lao công ở bệnh viện này đã hơn hai năm. Quê ở tận An Giang, cô có một người con đi làm xa nên cô sống trọ một mình. Cô làm việc ở bệnh viện này nhưng hằng tháng phải đi khám và chữa bệnh ở một bệnh viện chuyên khoa khác vì chứng đau đầu kinh niên.

Tiền lương làm lao công mỗi tháng chỉ hơn hai triệu đồng nên tiền nhà trọ, tiền chữa bệnh có tháng còn không đủ... Có lẽ vậy nên ngày nào tôi cũng thấy cô dùng cơm từ thiện ở bệnh viện.

Một lần ngồi trò chuyện tôi hỏi: “Sao cô không để mọi người tự đi xếp hàng lấy thức ăn mà phải làm vậy chi cho cực?”.

Cô bảo: “Bệnh nhân ở khoa này phần lớn là những người có hoàn cảnh. Nhiều người nằm một mình chẳng thấy có thân nhân nuôi. Bệnh nhân ra vô liên tục nên đâu phải ai mới đến cũng biết. Ngày nào cô cũng dùng cơm của bếp ăn nên sẵn tiện lấy giúp, tuy cực nhưng chia sẻ với mọi người chút vậy mà ăn cơm nghe ngon miệng!”.

Một buổi trưa, thấy cô ngồi tẩn mẩn xếp từng vỏ hộp thuốc bé tí nơi hồ cá trước khoa, tôi đùa bảo cô đang làm kế hoạch nhỏ. Mỗi ngày một chút vậy, một tháng gom lại chắc cũng được kha khá. Cô cười hiền từ bảo: “Cái phần này cô tranh thủ làm thêm để có tiền đóng góp cho bếp ăn từ thiện, không thì cuối tháng cô cũng trích tiền lương ra đóng góp”.

Tôi ngỡ ngàng nhưng vẫn hỏi: “Đã là cơm từ thiện thì không đóng góp cũng đâu có sao. Kinh phí cho bếp ăn đã có những người khá giả tài trợ rồi. Sao cô không dành phần đó để đi chữa bệnh?”. Lại nghe mấy lời nhẹ tênh của cô: “Biết vậy, nhưng của từ thiện đâu phải từ trên trời rơi xuống đâu em. Đó là tiền của người này, là công sức của nhiều người khác góp lại để giúp đỡ những người có hoàn cảnh khó khăn. Người ta đã bỏ tiền, bỏ công nấu sẵn cho mình ăn. Mình còn sức lao động, còn làm ra tiền, ít nhiều gì cũng phải đóng góp, không thì coi sao đặng!”.

Tôi cảm giác xấu hổ vì bấy lâu cứ nghĩ cô ăn cơm từ thiện... cho đỡ tốn tiền!

SONG NGỌC (BÌNH DƯƠNG)

Bình luận hay

Chia sẻ

Tuổi Trẻ Online Newsletters

Đăng ký ngay để nhận gói tin tức mới

Tuổi Trẻ Online sẽ gởi đến bạn những tin tức nổi bật nhất

Bình luận (0)
Tối đa: 1500 ký tự

Tin cùng chuyên mục

Nhớ lắm củi quê ​đón tết

TTCT - Ở quê, vui nhất là những khi gia đình nào có đám tiệc hay chuẩn bị đón tết, nhà nào cũng nấu bánh tét, bánh ú, bánh hỏi, làm bún hay đổ bánh xèo. Vậy là củi quê tôi lại cháy rừng rực ngày đêm.

Nhớ lắm củi quê ​đón tết

Nhịp đời Sài Gòn dưới tán cây mận

TTCT - Dưới tán cây mận phủ rợp những nhánh lá xanh ngọt ngào là bao câu chuyện góp nhặt đáng nhớ. Cứ buổi sáng tinh mơ chừng 5g là đã nghe tiếng chổi tre xào xạc trước sân nhà.

Nhịp đời Sài Gòn dưới tán cây mận

Má, con dìa nha!

TTO - Mỗi lần Sài Gòn đổ mưa mà nhà hàng xóm nào chơi ác nướng một con khô để bay mùi lên là tôi nhớ Mười khôn xiết. Mười bán khô ngon nhất Sài Gòn, tôi nói thiệt!

Má, con dìa nha!

​Cao thủ... ăn xin

Tôi sinh ra ở đồng nhưng giờ thì thành một công dân của xóm núi. Xóm núi đìu hiu, đất đai khô khốc, cỗi cằn. Cây gì trồng xuống cũng khẳng khiu, còi cọc.

​Cao thủ... ăn xin

​Con thích ở đây, nhưng phòng trọ chật lắm!

Hè nên tụi con được bố mẹ cho vào đây chơi. Bố mẹ con bán bánh xèo ở đây...

​Con thích ở đây, nhưng phòng trọ chật lắm!

​Nụ cười... đằng sau

Tôi cười như chính mình là nhân vật trong câu chuyện và tôi cảm thấy hạnh phúc thật sự.

​Nụ cười... đằng sau
Tất cả bình luận (0)
Ý kiến của bạn sẽ được biên tập trước khi đăng, xin vui lòng viết bằng tiếng Việt có dấu.
Được quan tâm nhất
Mới nhất
Hiện chưa có bình luận nào, hãy là người đâu tiên bình luận về bài viết.
Tối đa: 1500 ký tự
Avatar
Đăng ký bằng email
Khi bấm "Đăng ký" đồng thời bạn đã đồng ý với điều khoản của toà soạn Đăng ký
Đăng nhập
Thông tin bạn đọc Thông tin của bạn đọc sẽ được bảo mật an toàn và chỉ sử dụng trong trường hợp toà soạn cần thiết để liên lạc với bạn.
Gửi bình luận
Đóng
Hoàn thành
Đóng

Bình luận (0)
Tối đa: 1500 ký tự
Tất cả bình luận (0)
Ý kiến của bạn sẽ được biên tập trước khi đăng, xin vui lòng viết bằng tiếng Việt có dấu.
Được quan tâm nhất
Mới nhất
Hiện chưa có bình luận nào, hãy là người đâu tiên bình luận về bài viết.
Tối đa: 1500 ký tự
Avatar